Pozdrav

Tady jsi doma, jen tady a nikde jinde je to tvá země, tobě patří a ty patříš k ní, jenom k ní.

Thứ Ba, 19 tháng 8, 2014

ANH VÀ EM

Thủa nhỏ, hai anh em thỉnh thoảng đánh nhau. Em bị đau khóc ầm ĩ. Nhưng bố mẹ, trái với thói thường, lại bênh anh, vì cho rằng tại thằng em nghịch phá. Thật ngược đời. Ở các nhà khác, thường thì thằng em được bênh vực cho dù nó có sai lè lè ra.
Anh học giỏi, thâm hậu, ít nói và được mọi người trong gia đình nể vì. Em là học sinh cá biệt, suýt bị đuổi khỏi trường vì tội đánh nhau. Em cũng thông minh, những môn thích học thì điểm cao nhất lớp, những môn không thích thì không học. Bố mẹ khổ sở vì em thời em học trung học.
Hai anh em đều tốt nghiệp đại học nhưng mãi không xin được việc làm. Một hôm, anh về nhà, thì thầm với mẹ:
-          Con  đã dò được một đường dây xin vào ngành Hải quan. Bố mẹ lo gấp cho con khoản 5 ngàn “đô” làm “vé vào cửa”.
-          Sao nhiều thế? Mẹ cau mày.
-          Bà chẳng hiểu gì cả. Bố hạ giọng. Nhiều người sẵn sàng bỏ 10 ngàn “đô” để vào ngành đó mà không tìm ra “cửa” đấy. Vào được là cuộc sống nó sẽ ổn định. Tôi với bà khỏi phải lo gì cho nó nữa. Thôi bà đi rút sổ tiết kiệm cho nó.
Anh vào ngành Hải quan, lương “cứng” chỉ vài trăm ngàn. Anh bảo lương đó chỉ để ăn sáng và uống cà phê, còn anh “sống” bằng cái khác.
Em vẫn chưa chịu xin xỏ vào đâu. Sáng ra thấy em cũng đi, tối mịt mới về. Bố mẹ mắng em là thằng phất phơ, em mặc kệ. Mẹ luôn không  yên tâm về em, bảo anh nó chín chắn, đáng tin cậy bao nhiêu thì thằng em nó nông nổi phổi bò bấy nhiêu, chẳng được tích sự gì.
Anh bảo em: “Mày vào ngành, tao xin cho”. Em hỏi: “Lương bao nhiêu?” Anh cười ngất: “Thằng này ngu bỏ mẹ! Đi làm nhà nước mà lại hỏi lương. Chẳng ai sống bằng lương đâu em ạ, bọn tao sống bằng lậu là chính”.
Em nói: “Cứ lậu đi rồi có ngày ngồi trong 4 bức tường bóc lịch. Em chẳng thích”.
Mẹ mắng: “Phỉ phui cái mồm thằng này. Anh  mày làm cơ quan nhà nước đàng hoàng. Còn mày thì cứ mãi lông bông. Anh mày kéo được mày vào là may. Đi làm cho nó ổn định, bố mẹ đỡ phải lo cho mày. Gớm, mà cái ngữ mày chắc gì người ta đã dám nhận”.
Em nhất định không chịu vào chỗ làm anh giới thiệu, mặc cho cả nhà mắng là đồ gàn dở.
Em cùng mấy người bạn mở một cơ sở sản xuất và phân phối dây điện. Em say việc, lăn vào làm đêm ngày. Bố mẹ hỏi tiền đâu mà bỏ ra làm. Em bảo đi vay. Mẹ lại lo: “Mày liều thế. Nhà này dòng giống ai buôn bán làm ăn bao giờ. Cẩn thận kẻo vỡ nợ con ạ. Từ lúc đẻ mày ra, chẳng lúc nào mày khiến mẹ mày yên tâm”.
Bố bảo: “Lăn lộn ở ngoài làm gì cho mệt. Lại chẳng có danh tính gì. Mày cứ xin vào một chân trong cơ quan nhà nước cho nó nhàn thân. Mọi thứ  sẽ đâu vào đấy cả, rất ổn định. Mày xem gương anh mày đấy, chúng tao cũng mát mặt”.
Em không nghe, cứ lao vào làm việc, lúc lỗ lúc lãi. Được cái say việc nên em lúc nào cũng bận rộn, không mấy quan tâm đến việc luôn bị bố mẹ mắng mỏ, lo lắng và coi thường. Em tự nhủ: “Mình hiểu mình là chính, sau này ông bà già sẽ hiểu”.
Mười năm sau, anh lên Sếp, còn em dù là giám đốc công ty tư nhân nhưng em vẫn bị coi là thằng lông bông trong mắt bố mẹ. Hai anh em đều có ô tô, anh biển xanh, em biển trắng. Chỉ có điều tóc anh lấm tấm bạc. Bố mẹ thương anh giữ trọng trách lớn, lo cho nhiều người. Về quê, ai hỏi bố cũng tự hào về anh, kể tràng dang đại hải về những công việc, chức vụ mà anh đảm nhiệm, nơi này, nước nọ anh đi công tác... Hỏi đến em, bố mẹ chỉ lắc đầu: “Cái thằng nó buôn bán nhì nhằng ấy mà, chưa đâu vào đâu”.
Anh đêm nằm nghĩ cách xây bức tường đôi, rỗng giữa để giấu vàng vào đó. Tiền nhiều, gửi ngân hàng, nhỡ sơ xảy, người ta điều tra thì mất hết. Em làm ra lãi đồng nào, lại đập hết vào đầu tư thêm nhà xưởng, đại lý bán hàng, tạo việc làm cho thêm nhiều người. Anh say mê quyền lực, say tiền. Em say mê phát triển cơ sở của mình. Hai anh em mỗi người một hướng.
Anh lấy vợ, sinh con. Đứa con anh bàn tay 6 ngón. Mẹ lo anh buồn, động viên: “Nhiều ngón tay cháu bà giữ tiền càng chặt. Chẳng đứa nào cướp được nhỉ?”
Em chưa chịu lấy vợ, vì thời gian chẳng có. Em mải cùng bạn bè theo đuổi những dự án mới, mở rộng không ngừng. Em vẫn là nỗi lo của bố mẹ. Tóc anh ngày một bạc thêm, anh phải đến tiệm tóc để nhuộm đen. Đêm về ngủ anh hay mơ mị. Có những đêm anh đột ngột hét toáng lên, rồi bật dậy, mồ hôi toát ra đầm đìa. Anh thấy mình nằm ngủ, 4 bức tường xung quanh chật căng tiền, vàng lá cứ phình mãi ra, ép vào người anh, ép mãi khiến anh vỡ vụn. Anh phải nhờ vợ mua những vỉ Sê- du- xen cho mình hằng đêm.
Một đêm, anh thấy mình cặm cụi leo núi, anh đã gạt được mọi trở ngại trên đường để leo lên đỉnh, ở đó vinh quang đang chờ anh. Anh cố leo lên, tới nơi rồi anh bỗng thấy thằng em ngỗ ngược đang chồm hỗm ngồi trên đó, nhìn anh cười ngạo nghễ. Anh giật mình cay cú, định nói vài câu thì sảy chân rơi xuống vực. “Cứu anh với!”- anh hét lên. Thằng em vươn cánh tay dài ngoẵng xuống, anh cố nhỏm lên để nắm tay nó, cố mãi mà không được. Anh cứ rơi mãi xuống một cái hố hun hút sâu. Nỗi sợ thắt tim anh lại...

Kiều Bích Hậu

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét