Pozdrav

Tady jsi doma, jen tady a nikde jinde je to tvá země, tobě patří a ty patříš k ní, jenom k ní.

Thứ Ba, 27 tháng 12, 2016

Aliby

Người chồng khi biết vợ có thai thì vô cùng vui mừng. Anh muốn cho tất cả mọi người biết tin này nên lấy điện thoại của vợ nhắn tin: "Tôi đã có thai" gửi đi cho tất cả mọi người trong danh bạ.
Được một lúc thấy mẹ vợ trả lời: "Sao nói là chồng không sinh được, con lại quan hệ với thằng nào?".
Anh rể trả lời: "Cô tính xử lí thế nào?".
Tiếp theo là bạn thân bán nhắn:tao đã khuyên mày bao nhiêu lần rồi bảo đừng đi chơi bậy nữa mà mày không nghe tao, thế chồng mày biết chưa?
Tiếp theo một người bạn thân nhắn tin: "Chúng ta đã nửa năm không gặp nhau, cô đừng đổ lên đầu tôi".
Đồng nghiệp nhắn: "Không phải chứ? Mới 2 ngày mà".
Cấp trên trả lời: "Tôi cho cô 10 triệu, cô nghỉ ngơi một thời gian đi".
Khách hàng nhắn tin: "Được rồi, cô đừng hù dọa tôi, ngày mai cô tới nhà tôi, chúng ta sẽ kí hợp đồng".
Một người lạ nhắn: "Cô li dị, chúng ta sẽ giữ đứa bé".
Một người lạ khác nhắn: "Hôm đó còn có giám đốc, không phải cô tính nói là của tôi chứ?".
Và một người lạ khác nhắn: "Đừng đùa chứ, tôi đã phẫu thuật triệt sản.
Cuối cùng là tin nhắn: " Chúng ta chỉ quan hệ anal và oral sex thôi mà!"

VỊ TỂ TƯỚNG TRUNG THÀNH
Vua sắp đi viễn chinh, Hoàng Hậu thì trẻ đẹp mà tính hơi quá dễ dãi, lo lắm, không ngủ được. Bụt hiện lên hỏi, Vua kể lể sự tình, Bụt nói:
Con đừng lo nữa, ta cho con một phép màu. Nếu người đàn ông nào mà láng cháng với Hoàng Hậu thì sẽ bị cụt cái bộ phận đó.
Vua an tâm lên đường chinh chiến. Năm sau Ngài trở về, gọi tất cả các Quan ở nhà trông nom Hoàng Hậu và bắt phải cởi bỏ xiêm áo. Than ôi, ai cũng bị cụt, trừ mỗi một mình Quan Tể tướng. Vua xúc động vì lòng trung thành của cận thần, nói:
- Duy chỉ có ngươi là tử tế, nay ngươi muốn gì ta cũng thưởng.
Tể tướng lấy giấy bút ra viết.
- Xin Bệ hạ nếu có phép màu thì làm cho lưỡi của Thần dài ra như cũ.

Thứ Tư, 21 tháng 12, 2016

VAY NỢ Ở ĐỜI

Bà vợ nói với chồng:
- Kể từ hôm nay, mọi việc tôi làm sẽ phải tính bằng tiền! Tôi chán làm không công lắm rồi.
- Cụ thể thế nào?
- Nấu ăn: 30 ngàn một bữa, giặt quần áo 40 ngàn một chậu, "lên giường"... 100 ngàn!

Đến tối, ông chồng thì thào:
- Trong túi tôi chỉ còn 70 ngàn, bà bớt cho tôi lần này được không?
- Không bao giờ!
Hai người đi ngủ. Nửa đêm, ông chồng nghe có tiếng sột soạt, bật đèn lên thì thấy bà vợ đang lục túi xách nên hỏi:
- Bà tìm gì đấy?
- Tôi tìm 30 ngàn cho ông vay.

(Sưu tầm)

Thứ Hai, 19 tháng 12, 2016

PHỎNG VẤN NGƯỜI LÃNH ĐẠO ĐÃ VỀ HƯU.

- Giờ không có gì phải kín đáo nữa ông nhỉ? Ông cho phỏng vấn đôi điều về bí quyết để trở thành người lãnh đạo?
- Phải biết nói phét.
- Rồi.
- Nói gì cũng phải ra vẻ cao siêu, bí ẩn, khó hiểu, nói tóm lại người nghe không hiểu gì cả!
- Rồi.
- Phải biết hù doạ, to tiếng, quát nạt, dối trá.
- Rồi. Nhưng mà nói dối nhiều, anh em trong cơ quan bây giờ trình độ cao, thông tin dân chủ, trước sau gì họ cũng biết nói dối, khó coi lắm.
- Thì phải biết sống trơ trẽn, không biết xấu hổ là gì.
- Thế à.
- Phải có đội ngũ “lợi ích nhóm” hùng mạnh bảo vệ mình, chọn những đứa ngu ngu, dễ sai, thích tiền. Đứa nào giỏi về nghề phải loại trừ bằng “cơ chế phiếu kín” quá đơn giản.
- Khiếp, thế bí quyết của ông là không cần tiêu chuẩn về trình độ, nhận thức, đạo đức à?
- Mày ngu quá, đó là những tiêu chuẩn vớ vẩn, lạc hậu rồi, mày đề cao những tiêu chuẩn ấy chẳng trách không làm lãnh đạo được.
- Câu hỏi cuối cùng, về hưu rồi ông làm gì?
- Cố vấn, chỉ đạo những tổ chức chân rết do mình cài cắm để chia lợi nhuận.
- Cám ơn ông về cuộc phỏng vấn này.


(Phỏng vấn này được thực hiện với phần lớn hội viên của trang blog này. 99,99% đã thú thực tính chuẩn xác. 0,01% do Parkinson và các bệnh về trí nhớ nên chỉ gật gật, lắc lắc...)

Thứ Sáu, 9 tháng 12, 2016

Quá khứ

Trước đêm tân hôn, người con gái hồi hộp nói với người con trai:
- Anh thân yêu! Có một chuyện mà trước đây em chưa dám thổ lộ với anh. Trước khi gặp anh, em đã từng yêu tha thiết một người. Ðể kỷ niệm mối tình đó, em đã xăm hình chân dung của anh ấy lên ngực bên trái.
- Mọi cái đã thuộc về quá khứ, không có gì đâu, em yêu!
Một lúc sau:
- Anh thân yêu! Còn một chuyện nữa mà em không thể không kể trước khi hoàn toàn trở thành của anh. Sau khi chia tay với người kia, em gặp một người khác nữa, em cũng yêu anh ấy tha thiết. Ðể kỷ niệm mối tình này, em đã xăm hình chân dung anh ấy lên ngực bên phải.
Người con trai ngồi im lặng, người con gái hồi hộp chờ đợi. Vài phút trôi qua, anh chàng bỗng bật cười hô hố, cười như lên đồng. Cô gái hoảng hốt:
- Sao vậy, anh yêu?
- Anh đang nghĩ không hiểu khoảng 10 năm nữa mặt chúng nó sẽ dài như thế nào?
( Suu tam )

Thứ Hai, 5 tháng 12, 2016

Vui đầu tuần

Cửa hàng WC.
Có gã trọc phú ra thành phố chơi, buồn tiểu tiện quá mà không có chỗ thoải mái như ở quê cuối cùng thì cũng tìm được cửa hàng WC, vốn là người đã từng học hết bài hai con dê qua cầu, nên lão ta cũng biết tí chút về chữ nghĩa vì thế phải tìm ngược tìm xuôi đâu là buồng dành cho nam giới. Bất chợt lão nhìn thấy dòng chữ ”MAN” lão lẩm bẩm: ”Bọn này có học mà viết chữ NAM cũng sai“.
Sau một hồi chút bầu tâm sự, lão quay ra, thật bình tĩnh nhìn sang phía nữ với dòng chữ ”WOMAN”. Lần này thì không kìm nổi lão hét lên ”Đã viết sai lại còn viết dài. Nữ thì viết là nữ cho xong lại còn viết Vợ NAM “

MẬT MÃ T.Y
Thời xưa chưa có điện thoại, muốn thông tin gì cho nhau ng ta phải ra bưu điện gửi điện tín (hay gọi là đánh dây thép). 
Một chị vợ chồng đi xa nhận được bức điện tín từ xã chuyển về. Bức điện chỉ nhõn 2 chữ: " 8S"
Xã rất nghi ngờ có vấn đề trong bức điện đó, liên quan đến an ninh thời chiến bèn gọi cô Vợ lên Ủy ban chất vấn: Chị cho biết 8S là gì? Khai ra.
Cô vợ nhất định ko khai. Chỉ đến khi Ủy ban dọa sẽ bắt lên Tỉnh cô vợ mới lí nhí nói thật:
- Có gì đâu, đó là mật mã quy ước của vợ chồng em, ý nghĩa bức điện đó là chồng em sắp về.
- Đề nghị chị khai cho rõ hơn!
- Dạ, 8S đó là "Sửa Soạn, Sạch Sẽ, Sắp Sửa Sung Sướng!" Ck em gửi điện ngắn gọn thế cho đỡ tốn tiền ạ!

(Suu tam)

Thứ Sáu, 18 tháng 11, 2016

Qua Dân Tiệp chúng tôi được biết anh Khánh Nguyên (cựu sinh viên UK), cha đẻ của nữ ca sỹ Pha Lê bệnh. Thay mặt anh em Dân Tiệp cầu mong cho anh Nguyên sớm hồi phục sức khỏe và nhiều may mắn 
Bức ảnh gần đây nhất của hai bố con anh Khánh Nguyên:




Thứ Ba, 1 tháng 11, 2016

Trễ là cắt

Vợ thấy chồng đi làm về, chạy ngay ra đón chồng, hôn 1 cái vào má và thỏ thẻ với ông :
- Anh ơi, em “trễ” 2 tháng rồi, chắc chúng ta có em bé quá
Chồng vui mừng khôn siết vì sắp được làm bố.. 2 vợ chồng cùng nhau xem ti vi và đi ngủ.
Sáng hôm sau, chồng lại đi làm, chỉ có mỗi bà vợ ở nhà.Có 1 anh nhân viên Điện lực đến bấm chuộng
-Tôi có thể giúp gì cho anh?
- À không , tôi đến đây chỉ để báo cho bà biết là bà đã trễ 2 tháng rồi nhá!!!”
- Ha? Sao các anh lại biết?
- Bà đừng có cố tỏ vẻ ngạc nhiên như thế, bà trễ dù là 1 bữa chúng tôi cũng bít chứ đừng nói chi đến 2 tháng như vậy!!!
Quá hoảng sợ, bà vợ nói “thôi đợi chồng tôi nói chuyện với các anh!!! rồi đóng sập cửa lại.
Ngay sáng hôm sau ông chồng đến ngay công ty điện lực và gặp anh nhân viên thu tiền hôm trước, vỗ bàn hét :”Này anh kia, anh muốn gì ở vợ chồng chúng tôi?”
- Cũng đơn giản thôi, ông bà vui lòng đưa chúng tôi tiền là mọi việc sẽ ổn thỏa
Ông chồng nghĩ đang bị tống tiền , nên càng thêm bực tức:
- Nếu tao không đưa tiền cho mày thì sao?
- Bắt buộc chúng tôi phải cắt của ông thôi – anh nhân viên thu tiền trả lợi
Ông chồng há hốc miệng: “Cắt rồi vợ tôi xài cái giiiiiiiiiiiiiiii ??????? ”
- Kêu bà ta xài đỡ cây đèn cầy vậy !!!



Làm Khoán
Ở thôn B có một anh chàng nổi tiếng là lười nhác, chẳng tham gia gì từ việc gia đình đến việc xã hội. Biết chuyện, Ngọc Hoàng tức giận sai Thiên Lôi xuống trần giết chết thằng lười nhác này. Đợi hôm mưa to gió lớn, Thiên Lôi cầm lưỡi tầm sét bay thẳng xuống nhà anh chàng lười thì bắt gặp ngay cảnh anh ta đang hì hục làm "chuyện ấy" với vợ, mồ hôi nhễ nhại. Thiên Lôi gọi Thổ Địa đến quát nạt:
- Sao chúng mày báo cáo láo, chúng mày bảo nó lười, vậy nó đang làm gì mà chịu khó hì hục đến như vậy?
- Dạ thưa! Nó đang làm công việc đúc người đấy ạ. Thổ Địa ấp úng trả lời.
- Đúc người là một việc làm tốt, đáng khen. À, mà này, cách gì mà làm nó nhiệt tình đến vậy? Thiên Lôi vừa ngắm nhìn vừa hỏi.
- Dạ, đó là cách làm khoán, làm theo phương thức khoán sản phẩm ạ!


HỌC TRÒ THỜI @
Trong cuộc thi vấn đáp về môn Sử, giám khảo gặp một thí sinh không trả lời được bất cứ câu hỏi nào. Ðể cứu thí sinh khỏi bị điểm không. Cuối cùng ông hỏi một câu rất dễ cốt để anh ta vớt vát:
- Ai lãnh đạo quân và dân ta đánh thắng quân xâm lược nhà Minh?
Thí sinh cũng vẫn câm như hến.
Bực quá, ông buột miệng như quát:
- Lê lợi!
Cậu thí sinh vội vã bước ra khỏi phòng thi.
Giám khảo càng bực, gọi giật lại:
- Tại sao tôi chưa cho phép, anh tự ý bỏ đi?
Thí sinh ngạc nhiên đáp:
- Thưa thầy, em tưởng thầy hỏi em xong rồi và mới gọi bạn nào tên Lợi lên tra vấn ạ!



Chỉ có thể là Bò.
Hai chú bò đực tình cờ gặp nhau trên đường. Chú bò Tina béo tròn, còn bò Nana thì gầy trơ xương.
Tina thương bạn liền hỏi:
– Nana, vì sao anh đến nông nỗi này? Chắc chủ bắt làm việc nhiều quá phải không?
Nana rơm rớm nước mắt:
– Đúng thế, Tina ạ. Lại còn cho ăn ít nữa chứ.
– Sao anh không bỏ sang ở với tôi? Ông chủ tôi tốt lắm.
– Mình cũng muốn. Nhưng lúc này chưa thể được.
– Anh còn vướng việc gì?
– Chuyện thế này, ông chủ tớ có một cô gái rất xinh đẹp nhưng lại rất ngu đần.
– Anh định ở lại để dạy cho cô ta thông minh lên sao?
– Không, ý định đó để sau. Anh biết không, ông chủ thường mắng cô con gái mình: “Mày ngu như bò ấy, tao sẽ gả mày cho con Nana kia”.
– Hay đấy. Thế ông chủ đã gả chưa?
– Chưa. Nhưng tớ đang hy vọng.


(Sưu tầm)

Thứ Ba, 25 tháng 10, 2016

Do.honza và tác phẩm tuyển dịch mới

Bạn đọc thân mến,

             Các bạn đang trước mặt cuốn sách tiếp theo mà tác giả là một người quảng bá không mệt mỏi cho Cộng hòa Séc, văn hóa Séc và tình hữu nghị Séc - Việt, Ks Đỗ Ngọc Việt Dũng, được biết đến giữa những người bạn đơn giản là Honza. Sau phiên bản năm ngoái với tên gọi "Những sự kiện chính trong lịch sử Séc", ấn phẩm đầu tiên của thể loại này bằng tiếng Việt, lần này Honza đến với bạn đọc với một công thức hơi khác lạ: Ông xuất bản cùng lúc ba phần sách trong một trang bìa hay còn gọi là 3 in 1, nếu như chúng ta có thể mượn được khẩu hiệu quảng cáo của các nhà sản xuất cà phê nổi tiếng. Ba phần sách có cảm giác như không liên quan lắm tới nhau - phần một là đề tài về lịch sử xã hội, phần hai thuần túy ngôn ngữ văn học và phần ba về thi ca. Nhưng lại liên kết trong một và rất mạnh mẽ: Tình yêu không bao giờ vơi cạn của Honza với đất nước nơi ông đã sống qua nhiều năm tuyệt vời của tuổi trẻ và gắn bó chặt chẽ suốt đời.
              Khái quát các ngày lễ hội quan trọng của Cộng hòa Séc cho cộng đồng 
người Việt, những người chia sẻ số phận cùng Honza để nhớ lại thời gian khi họ
bạn bè Séc cùng kỷ niệm những ngày lễ hội và thậm chí còn không biết về nguồn 
gốc của chúng. Với những người khác là sự cần thiết giúp họ hiểu tại sao ngay cả 
ngày hôm nay, sau bao nhiêu năm tháng, rất nhiều cựu "Người Việt - Tiệp Khắc" 
vẫn gặp nhau tại nhà hàng, câu lạc bộ để kỷ niệm những ngày ý nghĩa này. 
              Sổ tay những từ đồng âm và ngôn ngữ giao tiếp tiếng Séc là một 
"sản phẩm phụ" trong nỗ lực dịch của Honza liên quan đến các câu đối ngôn ngữ. 
Nhiều lần chúng tôi đã đàm luận với ông về chủ đề ẩn dụ, cạm bẫy  tính hắc búa 
trong tiếng Séc, những lúc đó tôi nhận ra rằng, khó như thế nào đối với người 
nước ngoài, thêm nữa từ một môi trường ngôn ngữ hoàn toàn khác nhau, để hiểu 
được sắc thái và truyền cảm đúng đắn cho người khác. 
              Phần thứ ba – Thi cađó là những gì mà có lẽ Honza được tôi đánh giá 
cao nhất. Đây là sở trường, nói một cách giản dị, lãnh địa của ông. Cho dù đó là những 
bài thơ lấy cảm hứng đích thực từ môi trường Cộng hòa Séc hay bản phỏng dịch lời 
các bài hát nổi tiếng một thời ở Cộng hòa Séc, cảm nhận ngôn ngữ của Honza được 
thể hiện hoàn toàn đầy đủ.
 
              Tôi mong sao niềm hứng khởi văn chương của Honza kéo dài càng lâu 
càng tốt, để độc giả được thưởng thức nhiều cuốn sách thú vị khác nữa từ ngòi bút 
của mình.
 
Hà Nội, ngày 22.5.2016
H.E. Martin Klepetko, Đại sứ đặc mệnh toàn quyền CH Séc tại Việt Nam


Cho nghỉ việc

Một công ty làm ăn thua lỗ, ông Giám đốc liền quyết định sa thải bớt nhân viên để cải tổ bộ máy, vực lại công ty. Ông ta bàn với vợ:
- Này em, nếu em chịu khó nấu ăn được tàm tạm cho nhân viên thì anh có thể cho bà cấp dưỡng nghỉ việc.
Bà vợ gật đầu đồng ý và nói với chồng:
- Còn nếu anh chịu khó đêm đêm ngủ với em thì ta có thể cho cậu lái xe nghỉ việc.

Thứ Tư, 14 tháng 9, 2016

Thu về

Thu về cho nắng chơi vơi
Cho mây trắng trắng cho trời xanh xanh
Thu về vợi ánh trăng thanh
Cho tình lặng lặng cho oanh vàng vàng
Thu về buồn khắp không gian
Cho cây nhớ nhớ cho đàn nao nao
Thu về cho lá lao xao
Cho đêm vắng vắng cho sao mờ mờ
Thu về cho nhớ cho mơ
Cho anh đứng đứng đón chờ thương thương
Thu về cho lá ngậm sương 
Cài hoa tim tím ngắm gương hồng hồng

Chủ Nhật, 4 tháng 9, 2016

Dân trí và ngộ nhận

“Đừng tin những gì bạn nghe, và chỉ tin một nửa những gì bạn thấy” (“Believe none of what you hear, and only half of what you see” – Benjamin Franklin).
Từ lâu thường nghe nói “nước ta rừng vàng biển bạc”. Nay rừng hết, biển chết, tài nguyên cạn kiệt, đồng bằng hạn hán, ngập mặn. Lại nghe “người Việt Nam thông minh cần cù” và “không thua kém ai”. Nhưng tại sao dân phải xuất khẩu lao động, để làm thuê, đẻ mướn? Tại sao nhà giầu và các quan chức bỏ đất nước ra đi ngày càng nhiều? Tại sao hàng trăm ngàn doanh nghiệp chết hoặc ngắc ngoải? Tại sao bà phó chủ tịch nước kêu lên, “họ ăn không từ một cái gì”? Tại sao Chính phủ không biết “lấy tiền đâu để phát triển”? Tại sao cải cách mà đất nước vẫn tụt hậu, nợ công chồng chất, ngân sách thâm hụt, chỉ đủ trả nợ đến hạn? Tại sao xã hội bất an, trộm cắp, lừa đảo, bạo lực? Thật nghịch lý. Do dân trí hay do ngộ nhận?
Quá nhiều ngộ nhận
Vì muốn giàu nhanh, nhiều người đã khuynh gia bại sản vì chơi đề, chơi chứng khoán, vay tiền vô tội vạ. Nhiều người khóc dở mếu dở vì kinh doanh đa cấp (với giấc mơ “ai là triệu phú”). Vụ lừa “Liên Kết Việt” (2/2016) là một bài học. Hơn 45.000 người (có tin nói 60.000) tại 21 tỉnh thành, đã bị lừa với số tiền hơn 1.900 tỷ đồng. Một con số khó tin! Điều khó tin hơn là “siêu lừa” Lê Xuân Giang (giám đốc) trong vai “đại tá dổm” với “doanh nghiệp Quốc phòng dổm”, đã qua mặt các quan chức Bộ Quốc Phòng và Bộ Công Thương, lừa đảo “đúng quy trình”, thậm chí còn được Thủ Tướng tặng bằng khen (dổm).
Một chính thể chuyên chính do đảng lãnh đạo toàn diện, tại sao có nhiều lỗ hổng như vậy? Một xã hội được kiểm soát chặt chẽ từ trên xuống dưới, tại sao lại để họ lừa dễ và lừa nhiều đến thế? Người Việt dễ bị lừa phải chăng là do ngộ nhận?
Chưa hết. Gần đây tin tức lại rộ lên về những vụ lừa đảo mà nạn nhân là phụ nữ. Theo báo Tuổi trẻ (8/4/2016), hai phụ nữ Việt cấu kết với 3 đàn ông châu Phi, đã lừa 80 nạn nhân (là những phụ nữ nhẹ dạ cả tin, sính ngoại), chiếm đoạt 15 tỷ đồng và gần 24.000 USD. Ba người đàn ông châu Phi đã tạo ra những tài khoản facebook, skype, để kết bạn qua mạng với phụ nữ Việt. Họ giả danh làm người nước ngoài thành đạt nhưng thiếu thốn tình cảm, hứa hẹn chung sống, và muốn gửi quà cho bạn gái ở Việt Nam. Chúng giả làm nhân viên hải quan gọi điện cho những phụ nữ bị lừa, yêu cầu chuyển tiền vào tài khoản ATM để thanh toán phí nhận lô hàng giá trị từ nước ngoài gửi về cho họ. Ngộ nhận “đến thế là cùng”!
Không chỉ người dân ít học bị lừa, mà cả sinh viên, trí thức học nhiều cũng bị lừa, ngay tại nước Úc (người Việt lừa nhau). Tháng 1/2015, hơn 300 sinh viên Việt ở Sydney và Melbourne, đã bị một người Việt trên mạng Facebook lừa mua vé máy bay giá rẻ của Vietnam Airlines, với số tiền đặt vé lên tới trên 500.000 AUD (gần 8 tỷ VNĐ). Đây là vụ lừa đảo lớn nhất từ trước tới nay liên quan tới sinh viên Việt Nam học tại Úc. Họ bị lừa không phải do công nghệ cao mà do dân trí thấp, vì ham rẻ nên ngộ nhận. Thật là ngoạn mục!
Không phải chỉ có dân thường ngộ nhận, mà quan lớn cũng ngộ nhận. Điển hình là ông Võ Kim Cự (và một số quan chức khác) đã “quyết liệt” rước bằng được Formosa về Hà Tĩnh, để “đổi đời” cho quê hương, bằng cách “chọn thép bỏ cá”, dẫn đến thảm họa môi trường. Chẳng lẽ họ không biết Formosa có lý lịch hủy hoại môi trường nổi tiếng ở Đài Loan và một số nước khác? Phải chăng là do ngộ nhận nên họ không biết (tức vô minh)? Hay là có biết nhưng họ lờ đi vì hám danh, hám lợi (tức bất minh)? Hay là do cả hai? Nếu không diệt trừ tận gốc ngộ nhận về đầu tư và phát triển, thì sẽ còn nhiều Formosa khác.
Một ví dụ nữa, 6 trong 7 hãng viễn thông lớn (Viettel, MobiFone, Vinaphone, Vietnamobile, SFone, G-Tel) đều sử dụng công nghệ viễn thông của Huawei và ZTE. Có tới 30.000 trạm phát sóng (BTS) của các nhà mạng sử dụng thiết bị của hai tập đoàn này. Vì thế hackers TQ mới dễ dàng tấn công và kiểm soát mạng thông tin của sân bay Nội Bài và Tân Sơn Nhất (29/7/2016). Một ngày nào đó, tin tặc TQ sẽ tấn công và kiểm soát mạng thông tin của các cơ sở còn quan trọng hơn (cũng sử dụng công nghệ của Huawei và ZTE).
Chẳng lẽ các chuyên gia và quan chức VN không biết Huawei và ZTE là ai, và không biết hệ quả thế nào nếu TQ bắt chẹt (blackmail)? Đừng ngộ nhận về “đại cục” và “16 chữ vàng”. Việt Nam đã trả giá quá lớn cho ngộ nhận về chủ nghĩa Mao, nay đang trả giá lớn hơn cho ngộ nhận về Thành Đô. Hãy tỉnh ngộ trước khi quá muộn!
Lý giải nguyên nhân
Việt Nam có tỷ lệ giáo sư, tiến sỹ vào loại cao nhất thế giới. Sinh viên Việt cũng nổi tiếng học giỏi. Đất nước có hơn 90 triệu dân “không thua kém ai” là một nguồn tài nguyên lớn, nhưng tại sao vẫn nghèo và tụt hậu? Phải chăng người Việt cực đoan, bảo thủ, không chịu lắng nghe nhau, nên không hiểu nhau, dễ mâu thuẫn. Phải chăng người Việt ích kỷ, không ai tin ai, hay dối trá lừa gạt nhau, khó hợp tác, nên “ba người thua một”? Dân tộc nào không biết tự soi gương và nhận ra mặt xấu của mình để sửa, thì không thể tiến bộ.
Có nhiều nguyên nhân, nhưng nói ngắn gọn chỉ có ba chữ là “Tham, Sân, Si”. Tham là hám danh, hám lợi, nên dễ bị lừa. Sân là định kiến, ghen ghét, thù hận, cực đoan, nên dễ biến bạn thành thù. Si là vô minh, không chịu lắng nghe, nên thiếu thông tin và kinh nghiệm. Vì “tham, sân, si” nên người ta hay cố chấp và ngộ nhận.
Ví dụ, sau chiến tranh, nhiều người đánh nhau giỏi nhưng ngộ nhận, tưởng mình làm kinh tế cũng giỏi, nên đã mắc phải những sai lầm ấu trĩ. Nhiều người chuyên môn giỏi nhưng ngộ nhận tủởng mình quản trị cũng giỏi, nên nhẩy ra điều hành công ty, nên dẫn đến thất bại. Hàng trăm ngàn doanh nghiệp phá sản, không phải vì họ dốt cả, mà chủ yếu vì họ không chịu đổi mới tư duy, ngộ nhận về kinh tế thị trường và hội nhập.
Có nhiều người điều hành công ty nhỏ còn chưa xong, nhưng do chạy chọt, được bổ nhiệm điều hành công ty lớn hoặc tập đoàn, mà không qua đào tạo nghiêm túc. Có người mua bằng cấp giả, hoặc học đối phó để có bằng cấp, mà không có năng lực thực sự. Họ thường ngộ nhận, tưởng mình “không thua kém ai”, mà không biết mình là ai.
Không có gì tai hại hơn là ngộ nhận và lẫn lộn về bạn và thù (vì không có bạn và thù vĩnh viễn), và ngộ nhận, lẫn lộn về lợi ích quốc gia và chủ quyền đất nước với “hữu nghị viển vông”. Ngộ nhận về bạn và thù thường do ngộ nhận về ý thức hệ. Đến nay, nhiều người vẫn kiên trì “định hướng xã hội chủ nghĩa” (tuy “làm gì có mà tìm”!)
Không phải chỉ trong nước mà cả cộng đồng người Việt ở hải ngoại cũng đầy ngộ nhận, dễ bị lừa gạt. Trong thập niên 1980, họ đã bị lừa bởi “Mặt trận” của Hoàng Cơ Minh (tiền thân của “Việt Tân”) quyên góp tiền của, xây dựng lực lượng vũ trang để “giải phóng đất nước”. Thật ngây thơ và hồ đồ. Khi có người phát hiện dấu hiệu lừa đảo, dũng cảm nói ra sự thật thì bị thủ tiêu (nghi can là K9 giết người diệt khẩu). Vụ 5 nhà báo gốc Việt bị giết hại một cách mờ ám thực chất là khủng bố, làm cộng đồng hoảng sợ phải im lặng. Nay thời thế đã thay đổi, muốn làm rõ sự thật, phải thoát khỏi nỗi sợ và ngộ nhận, để minh bạch thông tin. Bộ phim “Terror in Little Saigon” là một bước khởi đầu đúng hướng.
Chiến tranh Việt Nam đã kết thúc hơn 40 năm, nhưng nội chiến trong cộng đồng người Việt vẫn chưa hết. Hy vọng thế hệ thứ hai không mắc lại sai lầm, ngộ nhận của thế hệ trước. Thực thi công lý không phải để trả thù, mà để giải độc minh oan, và hóa giải một vết đen trong lịch sử cộng đồng. Muốn dân tộc có tự do, dân chủ thực sự, không thể lấy bạo lực cực đoan này để thay thế bạo lực cực đoan khác, như một nghiệp chướng.

Tóm lại, ngộ nhận có thể làm cho dân trí cao biến thành thấp, thế mạnh biến thành yếu. Hãy đánh thức sự tử tế và nhân cách của người Việt, để từng bước “khai dân trí, chấn dân khí, hậu dân sinh” (như khẩu hiệu của cụ Phan Chu Trinh). Hãy từ bỏ cuồng tín và cực đoan, độc tài và bạo lực. Muốn hóa giải những lỗ hổng hệ thống, khôi phục lòng tin để hòa giải dân tộc và thoát Trung, nhằm chấn hưng đất nước, phải cải cách thể chế. Nếu không, Việt Nam sẽ tiếp tục mắc kẹt tại ngã ba đường, như vũng lầy của lịch sử.
Tác giả: Nguyễn Quang Dy
1/9/2016

Thơ - Trương Văn Tú

Gió thu về nhè nhẹ
Khẽ khàng hôn bờ vai
Hồn em bay trong mộng
Nhớ về ai về ai
Đã bao mùa thu đến
Lá vàng phai lạt phai
Tình anh ngày xưa ấy
Sao nỡ mai một mai
Để em buồn tím biếc
Đến bao giờ nguôi ngoai...

Thứ Tư, 31 tháng 8, 2016

Chết chắc!

Lý do chạy thục mạng theo xe buýt

Chàng trai nọ chạy thục mạng đuổi theo một chiếc xe buýt chở đầy du khách, nhưng chiếc xe đổ dốc rất nhanh.
Một người khách tốt bụng thò đầu ra cửa sổ hét lớn với anh chàng:
- Dừng lại đi.

Anh chàng vẫn cố gắng nói:
- Nhất định cháu phải đuổi kịp ạ.
- Cậu không đuổi kịp nó đâu, đợi chuyến sau vậy.
Chàng trai trẻ vừa nói vừa thở hồng hộc:
- Vì cháu là tài xế xe này mà!

( Suu tam )

Thứ Ba, 30 tháng 8, 2016

Bài học để lại

Người con trai đưa cha già vào nhà hàng ăn tối.
Người cha già nua yếu ớt khi ăn cứ làm rơi vãi đồ ăn lên quần áo.
Khách các bàn ăn chung quanh ai cũng liếc nhìn ông ta không dấu
vẻ ghê tởm, nhưng chàng trai vẫn điềm tĩnh như bình thường.
Ăn xong, anh con trai không một chút lúng túng, lặng lẽ đưa cha mình
vào phòng vệ sinh, lau sạch các mẩu đồ ăn, các vết dơ, chải lại mái
tóc bạc cho cha, sửa lại cặp kính lão cho ngay ngắn trên sống mũi cha.
Khi họ trở ra, cả nhà hàng im phăng phắc nhìn hai cha con họ,
không hiểu sao lại có người có thể làm cho tất cả mọi người đều
ngượng nghịu chung như thế.
Người con trai trả tiền bữa ăn xong, rồi dìu cha ra về.
Lúc ấy, một người đàn ông lớn tuổi trong số các thực khách
buột miệng gọi với theo người con, ông ta hỏi:
“Anh bạn trẻ này, anh có nghĩ là anh để quên lại cái gì ở đây
không vậy ?”
Chàng trai liếc nhanh chỗ ngồi ban nãy rồi trả lời:
“Dạ thưa ông không, cháu không có để quên lại cái gì ở đây cả ạ…”
Người đàn ông nhẹ nhàng bảo:
“Có, anh đã để lại nơi đây một bài học cho tất cả những ai làm con,
và để lại niềm hy vọng cho tất cả những ai làm cha”.
Cả nhà hàng chìm vào im lặng.
A lesson left behind
A son took his old father to a restaurant for an evening dinner.
Father being very old and weak, while eating, dropped food on
his shirt and trousers. Others diners watched him in disgust
while his son was calm.
After he finished eating, his son who was not at all embarrassed,
quietly took him to the wash room, wiped the food particles,
removed the stains, combed his hair and fitted his spectacles firmly.
When they came out, the entire restaurant was watching them
in dead silence, not able to grasp how someone could embarrass
themselves publicly like that. The son settled the bill and started
walking out with his father.
At that time, an old man amongst the diners called out to the son
and asked him, "Don't you think you have left something behind?".
The son replied, "No sir, I haven't". The old man retorted,
"Yes, you have! You left a lesson for every son and hope for
every father". The restaurant went silent.

Chủ Nhật, 28 tháng 8, 2016

VỊT QUAY BẮC KINH

Tuần trước tôi có một ông bạn,rất giỏi tiếng Hoa,rủ tôi đi Bắc Kinh ,ông ấy bao toàn bộ chi phí.Còn gì sung sướng hơn, tôi OK liền.
Chỉ sau mấy tiếng,chúng tôi đã ngồi tại một cửa hàng vịt quay nổi tiếng nhất.Không chậm một giây,chúng tôi gọi ngay một đĩa.Cũng rất nhanh,một cô phục vụ,có vẻ đẹp thuần khiết Việt Nam,với một là da trắng ngần phương Bắc,bê lên.Tôi vội gắp.Ông bạn tôi gạt ra,và nói để chờ ông đã.
Ông chăm chú nhìn,bới tìm...Một lúc sau,gắp lên một miếng phao câu béo ngậy,vàng ươm và thơm phức.Ông đưa lên mũi,hít hít rất cẩn thận.Chợt nhíu đôi lông mày,quát cô phục vụ:
"Đây là vịt quay Quảng Đông"
Cô phục vụ lúng túng:
"Em biết các anh là người VN,em nghĩ các anh thích hương vị phương Nam.Nếu hai anh ko thích thì em đổi."
Một lúc sau, một đĩa khác được bê lên.
Tiếp tục,ông bạn tôi lại chọn miếng phao câu đưa mũi ngửi...Đôi lông mày lại cau lại,ông cáu, ông quát:
"Đây là vịt quay Hồ Bắc"
Cô phục vụ mặt tái xanh, lắp bắp:
"Dạ đúng,em lại nghĩ các anh thích hương vị lạ,nên em chọn tỉnh phía Bắc xa nhất."
Lại một đĩa khác được bê lên
Tiếp tục,miếng phao câu lại được đưa lên mũi ông bạn tôi.
Chợt đôi lông mày dãn ra.Ông cười và nói:
"Đây mới là vịt quay Bắc Kinh chính hiệu"
.....Bất chợt,cô phục vụ oà khóc...và nói bằng giọng VN cực chuẩn:
"Anh ơi, em bị bắt khỏi VN từ khi còn nhỏ,bao nhiêu năm nay,em mong ước muốn được biết,mình sinh ra ở đâu,anh làm ơn giúp em với......."
Vừa khóc,cô ấy vừa chổng mông vào mũi ông bạn tôi.
Tôi nấc lên một tiếng.......!!!!!!!!!!!!!!!!

Thứ Ba, 23 tháng 8, 2016

LÝ DO CHẾT

Có ba người đàn ông cùng lúc bước vào cửa địa phủ. Diêm Vương thấy vậy thì ngạc nhiên lắm, sau giây phú ngỡ ngàng ngài cất tiếng hỏi:
- Sự gì đây?
Cả ba đồng thanh trả lời:
- Dạ, chết chùm ạ!
Diêm Vương lại hỏi:
- Tại sao các bỏn chết?
Người thứ nhất nói:
- Con cũng không biết nữa ạ, con đang chạy bộ trên đường thì bỗng dưng có cái tủ lạnh rơi ngay vào đầu, thế là con chết.
Người thứ hai nói:
- Dạ con đang ngồi tâm sự với bạn gái ở trong phòng thì bỗng nghe cô ấy hét lên: “Anh chui vào tủ lạnh ngay!” thế là con vội chui vào, vậy là chết!
Người thứ ba nói:
- Dạ, là tại con phát hiện vợ con ngoại tình với thằng khác ở trên tầng 15 của một tòa nhà, con vội chạy lên đó nhưng rồi chỉ thấy có vợ con và cái tủ lạnh ở trong phòng, khi đó tức quá nên con đã bê ném cái tủ lạnh ra cửa sổ cho nó rơi xuống đất, thế nhưng tại nó nặng quá nên con rớt theo, và thế là chết ạ!
Diêm Vương nghe chuyện xong lắc đầu bảo:
- Ôi giồi, tưởng thế nào chứ chết thế thì khối đứa nó mừng chứ lại chả!
(Truyện sưu tầm trên Internet)

Thứ Hai, 22 tháng 8, 2016

Gặp mặt kỷ niệm 45 năm TK71

    Ban tổ chức gặp mặt cựu lưu học sinh, nghiên cứu sinh Tiệp Khắc trân trọng kính mời các bạn khóa TK71 và các bạn thân thiết của đoàn tới dự buổi giao lưu kỷ niệm 45 năm ngày sang Tiệp Khắc (1971-2016) tại:

172 Ngọc Khánh (quán Cà phê Ensemble sau tòa nhà Agriseco)
từ 10h30, ngày 28.8.2016

Trân trọng được đón tiếp.


Thông báo này thay cho giấy mời.

Tel. liên lạc: 0903404328 (Mr. Dũng)

CỨ ĐỂ ÔNG!

Có cậu bé. Một hôm đi học về cậu nói với bố:
- Bố, mai con ứ đi học đâu. Con sợ lắm. Bố hỏi:
- Sao con sợ? - Cậu bé nói:
- Cô cứ hay sờ chim con và thỉnh thoảng lại bóp, con đau, mai con không đi học nữa đâu.

Bố cậu nói:
- Được rồi, mai con ở nhà để bố đi học thay, được chưa. Người ông ở nhà trong nói vọng ra:
- Không phải việc của anh. Anh còn bận đi làm. Việc học của cháu cứ để ông lo...

( Sưu tầm )

Thứ Hai, 15 tháng 8, 2016

CHUYỆN DỌN CỨT VOI



Có hai anh em nhà kia mua một con voi về nuôi để phát triển kinh tế. Sau một thời gian thì con voi ị ra nhiều quá khiến mùi hôi thối bốc lên nồng nặc không chịu nổi. Từng đống từng đống cứt voi cứ ngập ngụa hết chỗ này chỗ kia. Vậy là hai anh chàng quyết định phải đào một cái hố để chôn cứt. Khi cái hố đào xong và cứt voi được tống xuống chuẩn bị lấp lại thì chẳng may thằng em trượt chân ngã xuống cái hố rồi chới với dưới đó không lên được. Thằng anh thấy vậy đứng ở trên hỏi vọng xuống:
- Dưới ấy có nhiều cứt không, để tao còn xuống cứu mày?
Thằng em lóp ngóp dưới hố trả lời:
- Ngập đến mắt cá chân, nhưng mà thối lắm, mùi khó ngửi lắm!
Nghe vậy thằng anh bèn nhảy xuống cứu, nhưng thấy cứt ngập đến mũi bèn cáu quay sang trách mắng thằng em:
- Tiên sư, sao mày bảo tao là cứt chỉ ngập đến mắt cá chân thôi mà giờ lại nhiều thế này?
Thằng em vội phân bua:
- À, là tại lúc ngã em bị cắm đầu xuống trước ý mà!

Thứ Sáu, 12 tháng 8, 2016

Chùm chuyện vui cuối tuần.

1. Trong Một lớp học
Thầy hỏi : "Từ những con số 0,1,2,3,4,5,6,7 em nào có thể thêm các danh-từ vào để ghép với các số này thành câu có nghĩa không?"
Một em 'quấn-khăn-đỏ' giơ tay lên : "Thưa Thầy, ta đi du lịch 7 ngày, 6 đêm, ở khách sạn 5 sao, tầng thứ 4, phòng số 3, gồm 2 người, chỉ 1 giường và 0 ai có quần áo cả ".
2. Nhẹ tay
Nha sĩ đang cắm cúi làm răng cho một khách nữ, đột nhiên la lên:
- Xin lỗi bà, cái mà bà đang bấu tay vào là bộ phận riêng tư của tôi chứ không phải thành ghế đâu.
- Tôi biết, thế thì cả hai chúng ta sẽ cố gắng nhẹ tay để không làm đau nhau nhé?
3. Người chồng thành thật!
Vợ hỏi: - Anh đã ngủ với bao nhiêu người đàn bà??
Chồng trả lời ngon lành: - Chỉ có mình em yêu! Với tất cả người khác anh... đều thức.
4. Ly dị và … lý lẽ đàn ông
Trong một phiên tòa ly dị, hai bên tranh cãi về việc giữ đứa con trai duy nhất.
Người mẹ, giọng vô cùng xúc động, tự bênh vực:
- Thưa quan tòa… đứa trẻ này đã được cấu tạo trong tôi… Nó sinh ra từ bụng của tôi… Vậy nên tôi xứng đáng được giữ nó!
Quan tòa, cũng rất xúc động và hầu như đã bị thuyết phục, cho phép người chồng nói.
Người chồng thực tế:
- Thưa quan tòa, tôi chỉ xin có một câu hỏi:
Khi tôi bỏ một đồng tiền vào trong cái máy bán nước, thì cái lon nước chui ra là của tôi hay là của cái máy?

ST

Thứ Năm, 11 tháng 8, 2016

Ngu cho chết

Một anh về nhà bắt gặp vợ ngoại tình với 1 anh khác, anh bình tĩnh lấy súng ra và nói:
- Ông ra ngoài, chúng ta sẽ giải quyết theo kiểu đàn ông.
Sau đó anh ta đề nghị bắn 2 phát đạn lên trời, rồi cả hai giả vờ chết, nếu bà vợ ôm người nào thì người đó sẽ ở lại với bà ta.
Nghe tiếng súng nổ bà vợ mở cửa và kêu to:
- Anh ơi chui ra đi, cả 2 thằng ngu đều chết hết rồi...
(Sưu tầm )

Thứ Ba, 9 tháng 8, 2016

Đối đáp với sếp

Trong cuộc phỏng vấn kế toán tại một công ty, sếp tổng hỏi cô gái xinh đẹp mặc váy ngắn.
- Cô đã không trả lời được hai câu đầu tiên tôi hỏi rồi, bây giờ là cơ hội cuối cùng của cô, nếu cô trả lời được thì tôi sẽ nhận cô vào làm, nếu không thì đành phải chia tay cô ở đây.
- Nếu tôi viết số 1 lên cả đùi trái và đùi phải của cô thì sẽ là số mấy?
Cô gái trả lời:
- Số 11 thưa ông.
- Cô thật là ngốc, đến đọc số mà cũng không xong thì sao mà làm kế toán được. Phải là 101 mới đúng.
Cô gái ngượng đỏ mặt, tuy nhiên trước khi ra khỏi phòng cô vẫn không phục bèn hỏi lại sếp tổng:
- Ngài nói đúng, đó là số 101, nhưng tôi không ngốc. Nếu số 1 đó được viết lên hai đùi của ngài thì ngài đọc đó là số mấy?
Sếp cười bảo:
- Vậy mà cô cũng hỏi, tất nhiên là 111 rồi.
Cô gái cười lớn:
- Không phải 111 mà là 1,1. Hóa ra ngài cũng chẳng hơn gì tôi.
( Suu tam )

Thứ Năm, 4 tháng 8, 2016

Gặp mặt TK71 (28/8/2016)

Sau khi tốt nghiệp:
- 5 năm sau: đã kết hôn ngồi 1 bàn, chưa kết hôn ngồi 1 bàn
- 10 năm sau: có con ngồi 1 bàn, chưa có con ngồi 1 bàn
- 15 năm sau: hôn nhân ổn định ngồi 1 bàn, tái hôn ngồi 1 bàn
- 20 năm sau: tửu lượng cao ngồi 1 bàn, tửu lượng kém hơn chút ngồi 1 bàn
- 25 năm sau: vẫn ở trong nước ngồi 1 bàn, định cư nước ngoài ngồi 1 bàn
- 30 năm sau: ăn mặn ngồi 1 bàn, ăn chay ngồi 1 bàn
- 35 năm sau: nghỉ hưu ngồi 1 bàn, chưa nghỉ hưu ngồi 1 bàn
- 40 năm sau: còn răng ngồi 1 bàn, hết răng ngồi 1 bàn
- 45 năm sau: những ai tự đến được ngồi 1 bàn, những ai được dìu đến ngồi 1 bàn
- 50 năm sau: nói đến là đến ngồi 1 bàn, nói đến không đến để trống 1 bàn
- 55 năm sau: đến đc ngồi 1 bàn, không đến được để ảnh 1 bàn
- 60 năm sau: đến được không đủ 1 bàn
=> Đời người ngắn ngủi, những gì đã qua đều trở thành hồi ức. Nếu có thể hãy đi họp lớp nhiều hơn!!!


PS: Để chu đáo hơn Ban tổ chức sẽ chuẩn bị thêm cả giường và xe cứu thương!

Thứ Sáu, 22 tháng 7, 2016

NÊN XĂM CHỮ GÌ VÀO CHỖ ẤY?

Mới sáng sớm, một phụ nữ đã hối hả gõ cửa một tiệm xăm. Chủ tiệm càu nhàu:
- Trời ơi, giờ này đã đi xăm mình!
Khách nài nỉ:
- Bác ơi, em phải xăm gấp nếu không sẽ nguy hiểm tới tính mạng! Giá bao nhiêu em cũng chịu mà...
Nghe vậy chủ tiệm lục đục soạn đồ nghề:
- Nào, thế cô muốn xăm hình gì, xăm ở đâu?
- Em không xăm hình mà chỉ xăm chữ, xăm toàn thân! Này nhé: bác xăm cho em ở cánh tay phải chữ “tay phải”, xăm ở cánh tay trái chữ “tay trái”, ở hai chân cũng tương tự như thế...
Chủ tiệm cười ngất:
- Hiểu rồi! Cô sợ mai mốt vào bệnh viện bị mổ nhầm bên nên xăm cho ê kíp mổ đỡ phải xin lỗi rồi rút kinh nghiệm về sau chứ gì!
- Bác thông minh ghê! Chưa hết, xong rồi bác lật em lại rồi xăm tiếp ở chân phải dòng chữ “chân trái nếu nằm sấp”, ở chân trái dòng chữ “chân phải nếu nằm sấp”...
- Cẩn thận nhỉ. Nếu thế thì cô cũng nên xăm ở ngực, ở tai, ở bàn tay rồi bàn chân nữa chứ?
Khách hoan hỉ gật liền:
- Mông nữa! Cho em hai chữ “mông trái” và mông phải”!
Sau một ngày làm việc cật lực, thân hình cô khách kín mít chữ từ trên xuống dưới. Tưởng đã xong thì khách lại ngần ngừ:
- Bác ơi, còn một chỗ nữa... Chỗ này không xăm không được... Lỡ bác sĩ tưởng nó là... cái môi của em mà cắt nhầm là em hết ăn cơm!
Chủ tiệm xăm hiểu liền:
- Với trình độ bác sĩ bây giờ thì lo xa thế cũng phải. Nhưng nên xăm chữ gì bây giờ? Xăm thẳng tên thì sợ thô tục, vậy phải dùng chữ nào cho ai cũng hiểu đó là cái có người thích rước về nhưng cũng lắm người ghê tởm vì chuyên thải nước bẩn?
Nghe đến đó khách buột miệng:
- “Formosa”!
________
Nguồn: Nguoidothi.vn

Thứ Năm, 21 tháng 7, 2016

Đợi và đau...


Mình đã khóc khi đọc câu chuyện này nên chia sẽ cho cả nhà cùng đọc,đừng có khóc giống mình nhen, 

✔Anh ôm chặt lấy cô vào lòng, hôn lên tóc cô và thì thầm nói.
Nép vào ngực anh, cô lặng lẽ gật đầu, bao nhiêu điều muốn nói nhưng không thể nói ra.

Nước mắt cô lăn dài trên má. Vậy là chỉ cần trời sáng, chỉ cần đồng hồ cất lên 9 tiếng chuông lạnh lùng, anh sẽ xa cô và chẳng để lại cho cô điều gì ngoài một chữ ‘đợi’.

Anh, con nhà giàu, đẹp trai, sự nghiệp sáng lạng được biết bao người ngưỡng mộ. Cô, chỉ là một đứa trẻ mồ côi, tứ cố vô thân không nơi nương tựa, tương lai của cô chỉ có thể dựa vào tấm bằng đại học còn chưa lấy được. Đơn nhiên chuyện tình của họ cũng như bao chuyện tình không môn đăng hộ đối khác. Gia đình anh, bạn bè anh phản đối và nhìn cô với ánh mắt khinh thường. Khinh thường một con nhỏ trèo cao không biết thân phận. Nhưng tình yêu có bao giờ chịu thua số phận, anh bất chấp tất cả để ở bên cô, sống với cô. Cô đã từng hạnh phúc, đã từng mơ và rồi giấc mơ ấy cũng tan vỡ. Bố mẹ anh dùng đủ mọi cách bắt anh ra nước ngoài, thậm chí là dùng cả sức khỏe và mạng sống của họ.
Anh đầu hàng số phận và ra đi. Cô không trách, cũng không thể trách điều gì cả, nếu giữa tình yêu và bố mẹ thứ anh chỉ có thể mất là tình yêu.
Nhìn bóng lưng anh đi xa dần, cô khuỵu xuống đất, nấc lên không thành tiếng. Chỗ dựa duy nhất của cô, người thân yêu duy nhất của cô đã đi. Giờ đây cô lại chỉ có một mình.

4 năm, đối với một số người trôi qua thật nhanh, nhưng đối với anh đó là quãng thời gian dài dường như vô tận. Bốn năm, giờ đây anh đã có được tất cả những gì mà một con người thành đạt cần có. Nhưng tình yêu của anh thì đã mất và có thể mãi mãi không thể tìm lại được. Khi anh đi cô đã hứa sẽ đợi anh, vậy mà tất cả những gì cô có thể làm là bặt vô âm tín rồi chỉ sau 2 năm anh nghe tin cô lấy chồng. Một người chồng giàu có, lớn tuổi và có thể cho cô tất cả những gì cô muốn. Anh đã không muốn tin nhưng không thể liên lạc với cô để hỏi rõ mọi chuyện. Anh đau khổ, dằn vặt, chờ đợi, cho tới một ngày một tấm thiệp cưới được gởi tới cho anh và tên cô nghiễm nhiên nằm trên đó. Anh đã tin và bắt đầu chấp nhận. Giờ đây khi quay trở lại, mong ước duy nhất của anh là tìm cô để nhìn thấy cô thật sự hạnh phúc…. Và đó cũng là lần cuối anh muốn gặp cô.

Khi những chiếc lá đã bắt đầu ngả màu vàng, khi mà thời tiết đã bắt đầu trở lạnh, cô vội vã khoác lên mình chiếc áo ấm dày, với tay kéo chiếc mũ sụp xuống che đi gương mặt mình.
Cô nhanh tay vơ lấy những tờ tiền vươn vãi trên tấm gra giường nhàu nhĩ và bước vội ra khỏi khách sạn. Cô cứ cúi mặt đi, đi rất nhanh như để lẩn trốn ánh mắt dè bỉu của mọi người. Cũng có thể chẳng ai nhìn cô đâu, nhưng một khi đã sai trái thì cảm giác bị người khác khinh rẻ luôn bám theo mình. Vô tình, lúc cô bước đi, một người nhìn thấy cô và sửng sờ làm rơi chiếc cốc rượu.

Anh đứng phắt dậy, đẩy bàn và chạy theo bóng dáng người phụ nữ kia. Có thể cách ăn mặc, trang điểm lòe loẹt và chiếc mũ che đi gần hết khuôn mặt nhưng với anh, hình ảnh của cô đã in đậm trong kí ức nên không thể nào anh không nhận ra cô. Chạy nhưng điên cuồng về phía trước, anh thấy cô đứng lặng lẽ bên cột đèn đường, ánh đèn hắt lên người cô một cách mờ ảo. Anh định chạy tới níu lấy tay cô nhưng rồi một chiếc xe sang trọng trờ tới, cô bước lên xe một cách lạnh lùng và khi chạy lướt qua anh, anh thấy người đàn ông trên xe bắt đầu nhào tới kéo áo cô như một con thú, điên cuồng. Chết lặng…. đây đâu phải là viễn cảnh anh từng nghĩ tới.

Người chồng của cô kia ư? hạnh phúc của cô là kia ư? vậy cô đến khách sạn để làm gì? Bao nhiêu câu hỏi dằn vặt anh, bao nhiêu nghi ngờ dồn nén trong anh bộc phát khiến anh không sao trả lời cho chính mình được. Cầm trên tay những tờ tiền xanh nhạt cô nhẹ nhàng vuốt thẳng nó một cách cẩn thận và yêu chiều. Với một số người đây là đồng tiền bẩn thỉu nhưng với cô đây là tất cả những hi vọng cô có thể gom lại để mua lấy một hạnh phúc mong manh. Cầm xấp giấy được thám tử đưa cho mình, nhìn gương mặt cô hiện rõ trên tờ giấy phẳng phiu đó…. Anh bỗng thấy lợm người, tờ giấy trắng trong tay, khuôn mặt tươi cười của cô khiến anh cảm thấy thật buồn nôn. Thì ra đây chính là con đường cô đã chọn, nhơ nhớp và đáng khinh làm sao.

Cô vẫn đứng lặng lẽ trên vỉa hè để chờ người khách tối nay. Chiếc váy đỏ nhẹ nhàng ôm lấy cô làm cô thật nổi bật, vẻ nổi bật đó được đổi lại nhờ ánh mắt soi mói của người đi đường. Khẽ nhếch môi, chính cô còn khinh mình nữa là…. Nụ cười của cô chợt tắt ngấm khi nhìn người đang đứng trước mặt mình.

Anh nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lẽo tăm tối nhất. Trong trí nhớ của cô anh luôn nhìn cô ấm áp và dường như hiểu ra mọi chuyện cô bất ngờ cười lớn, cười thật to nhưng đuôi mắt đã ươn ướt từ lúc nào. Nắm tay cô kéo lên xe, anh lái như điên tới một nơi vắng vẻ….

Sau giây phút yên lặng để anh và cô nhìn nhau, tìm ở nhau những điểm gì thay đổi sau từng ấy năm xa cách và thoáng giật mình khi cả hai cùng nhận ra rằng anh vẫn vậy nhưng cô đã thay đổi gần như hoàn toàn.
“Anh nghe nói em đã lấy chồng, vậy chồng em đâu?” anh lạnh lùng nhìn cô rồi cất giọng.

“Em thì nghe nói anh đã lấy vợ, vậy vợ anh đâu mà để anh đi tìm ‘gái’ thế này?” cô nheo mắt hỏi ngược lại anh. Anh sửng sờ nhìn cô. Trò đùa gì thế này?

Nhíu mày nhìn cô, anh không thể thốt lên một lời nào cả. Thì ra có những việc, mọi người sắp đặt thật là khéo, thật là hay…. Dù đó là hiểu lầm nhưng nhìn cô lúc này anh cũng không thể nào nguôi hận. Cứ cho là vì anh, cô cũng không nên biến mình thành loại người như hôm nay.
“Anh nhìn đủ chưa? Đủ rồi thì đưa em về lại chỗ cũ ngay đi….” Cô gắt lên. Đưa tay mở cửa xe.

“Tại sao?” mắt vẫn không nhìn cô, bàn tay siết chặt lấy vô lăng anh hỏi cô một cách nặng nề, mệt mỏi.
“Em cần tiền….”
Tiền, tất cả chỉ vì đồng tiền thôi sao? Anh tức giận đưa tay lôi cô vào xe và nhấn ga lao đi.
Thoáng bàng hoàng nhìn anh, nhưng rồi cô nhanh chóng lấy lại vẻ mặt bất cần của mình.
Có gì đâu, khi bây giờ đã không còn đáng được yêu thương và tôn trọng.
Chiếc xe lao nhanh đến một khách sạn gần đó, anh lôi cô vào trong, nhận chìa khóa rồi lại kéo tay cô lôi lên phòng. Đẩy mạnh cô xuống giường, anh đưa tay đè cô xuống và hôn tới tấp vào môi cô. Nụ hôn mạnh bạo chứa đầy tức giận, đau khổ, không còn là những cữ chỉ âu yếm ngọt ngào như trước đây. Khi chiếc váy trượt xuống khỏi cơ thể, những vết bầm tím trên vai, ngực cô hiện lên rõ ràng dưới ánh đèn, anh ngừng lại. Cô bây giờ không còn là cô gái trong sáng chỉ thuộc về anh, cô bây giờ đã nhàu nhĩ cũ nát và héo úa đến mức đáng giận. Đẩy cô ra, anh đứng dậy nhặt chiếc áo sơ mi mặc vội vào người.

Trước khi quay đi, anh vung tay ném lên giường cho cô những tờ năm trăm ngàn mới tinh rồi bước vội ra khỏi phòng.
” Em cần tiền…. Chỉ cần tiền mà thôi….” Cô cười lên như điên dại, nhặt những đồng tiền anh vứt ra như nâng niu một thứ gì đó đáng quý nhưng rất tiếc là đã vỡ nát mất rồi.

Những ngày sau đó anh lao vào công việc.
Những ngày sau đó cô lại lao vào kiếm tiền.
Chỉ khi đêm về anh lặng lẽ ôm vào lòng khuôn mặt cô cách đây bốn năm, một khuôn mặt xinh đẹp, trong sạch. Chỉ khi đêm về, cô lại lê những bước chân nặng nề trên nền gạch bệnh viện, lặng lẽ ôm vào lòng hạnh phúc nhỏ nhoi của riêng cô bằng tấm thân nhơ nhuốc của mình. Và họ không gặp nhau, dù là vô tình hay cố ý.

Anh lái xe chậm rãi trên những con đường trước đây anh và cô cùng đi qua. Những kỉ niệm đẹp bỗng trở về nhưng không còn mang lại hơi ấm hạnh phúc, ngọt ngào mà dường như chỉ gợi lại những chua chát, đau thương. Thẩn thờ nhìn về phía bên kia đường, một cảnh tưởng đập vào mắt khiến anh khó chịu. Một người đàn bà to béo đang ra sức đánh chửi tới tấp vào mặt một cô gái trẻ. Một tay bà nắm tóc cô, tay kia ra sức kéo tay cô ra và tát mạnh vào mặt cô. Đúng. Cô gái đó chính là cô ấy, là người một thời anh yêu thương, ôm ấp. Những câu chửi rủa từ người đàn bà đó và từ những người xung quanh đập vào tai anh, nhức nhối.
” Con điếm, mày chết đi…. Dám bu bám theo chồng bà à…. Mày đúng là thứ cặn bã mà.”
” Cái thứ này không đáng để cứu….” “Cặn bã….”
” Sao chúng nó còn chường mặt ra ngoài xã hội nhỉ….”
“Chỉ biết đổ lỗi cho hoàn cảnh….”
….

Anh bật cười, cái giá cho đồng tiền em kiếm được chỉ như vậy thôi đấy. Em thấy không, đến anh còn thấy khinh em nữa là người khác. Cúi đầu bật chìa khóa, anh không còn muốn can thiệp vào cuộc đời cô nữa rồi. Một tiếng hét chói tai vang lên, kéo sự chú ý của anh trở lại nơi cô đang đứng…. Cô lấy sức đẩy người đàn bà đó ra, nhưng lại bất ngờ bị bà ta đẩy ngược lại một cái thật mạnh. Cô bị đẩy ra đường, một chiếc ô tô bất ngờ lao tới không thể tránh kịp đã tông vào cô. Cô nằm đó, máu cứ không ngừng chảy, ướt đẫm mặt đường. Đẩy cửa xe thật mạnh anh chạy tới chỗ cô, đưa đôi tay run rẩy nâng cô dậy.
Anh nhìn cô đau đớn, nỗi đau đè nặng lồng ngực khiến việc gọi tên cô cũng thật khó khăn.
Cô nhìn anh, ánh mắt mờ đục, đưa tay quờ quạng như muốn tìm một thứ gì đó.
” Giúp em…. ………. Túi……. Xách ……” cô thều thào nhìn anh van nài.
Nhặt chiếc túi xách đưa cho cô, cô run rẩy mở túi xách, nhưng sức cô yếu quá rồi, đến chiếc khóa kéo cũng không thể mở được. Gỡ tay cô ra, anh cúi đầu mở túi, bên trong không có gì cả, ngoài một cuốn sổ cũ kĩ và ố vàng, một tấm ảnh chụp một đứa bé trai ngộ nghĩnh đang cười toe toét. Ấn cuốn sổ vào tay anh, cô ôm lấy tấm ảnh rồi khẽ mỉm cười.
“Giúp ……………. Em ………….. cứu đứa….trẻ này….. được không?”
Không kịp nghe câu trả lời từ anh, mắt cô dần khép lại, đôi tay vẫn ôm chặt tấm ảnh vào lòng, môi mỉm cười. Nụ cười cuối cùng của một cuộc đời đầy nước mắt. Trời bắt đầu mưa nặng hạt và cô đã ra đi mãi mãi….

Nhiều khi anh cũng tự cảm thấy bản thân mình là một người lạnh lùng. Kể cả lúc nhìn thấy cô nằm trên vũng máu đỏ, đến lúc nhìn chiếc xe cứu thương chở xác cô đi tuyệt nhiên anh không rơi một giọt nước mắt. Ngồi lặng lẽ trong căn phòng quen thuộc của mình, chiếc áo sơ mi trắng anh mặc trên người vẫn loang lỗ những vệt máu của cô.

Đưa tay giở từng trang sổ, nét chữ nghiêng nghiêng quen thuộc, từng dòng, từng dòng, những tâm sự của cô chất chứa trong bốn năm hiện lêntrước mắt anh.

Ngày…. Tháng …. Năm…..
Hôm nay anh đi, em về lại căn nhà của chúng ta mà sao thấy trống vắng quá. Thật sự em không muốn như vậy chút nào, nhưng em vẫn sẽ đợi. Em hứa chắc đấy!

Ngày…. Tháng…. Năm….
Lâu lắm rồi không nghe được tin tức gì từ anh vậy mà lúc nghe được lại là tin anh lấy vợ. Em thật sự hoang mang lắm, không biết có nên tin hay không đây? Nhưng anh yên tâm, em đã hứa sẽ đợi thì nhất định em sẽ đợi….

Ngày…. Tháng…. Năm….
Hôm nay em thấy khó chịu trong người quá, đã mấy ngày nay không thể ăn được gì cả.
Em nhớ anh, nếu anh ở đây anh sẽ chạy ngược chạy xuôi mua thuốc và thức ăn cho em. Hạnh phúc chỉ như vậy thôi nhưng sao lại ngắn ngủi vậy hả anh?

Ngày…. Tháng…. Năm….
Em có thai rồi, đáng lẽ ra phải vui nhưng sao không thể cười nỗi,nước mắt cứ không ngừng tuôn ra. Có con, nhưng em như vậy làm sao nuôi được con đây, làm sao báo cho anh biết đây…. Em bổng tủi thân, tủi thay cho cả con của mình….

Ngày…. Tháng…. Năm….
Bụng em ngày càng lớn, em phải nghỉ học thôi, ước mơ của em chắc chỉ có thể được đến như vậy. Nhưng cũng thật may, có người nhận em vào làm tạp vụ tại một quán ăn, lại thêm một việc nữa để em có thể kiếm tiền mua cho con một chút đồ gì đó khi con ra đời.
Anh à, bao giờ anh sẽ trở về hả anh?

Ngày…. Tháng…. Năm….
Hôm nay tự nhiên lại ngã, nhìn máu chảy ra không ngừng em sợ lắm, em không muốn mất con đâu…. Đi khám thì tất cả vẫn ổn, không sao cả, em mừng đến phát khóc anh ạ,. Tối nay lại đau không chịu được, em vỗ nhẹ và thì thầm với con ‘thương mẹ thì đừng làm mẹ đau nữa nhé, làm xong việc này mẹ sẽ về cho con nghỉ ngơi mà’. Đúng là con của anh, ngoan lắm, em hết đau ngay lập tức. Có thể với em bây giờ là hạnh phúc.

Ngày…. Tháng…. Năm….
Con ra đời rồi anh ạ, trông đáng yêu lắm.
Nhìn con ngủ ngoan trong tay mình em lại thấy mắt cay cay, ước gì anh ở đây để bế con. Chỉ một lần thôi….

Ngày…. Tháng…. Năm….
Sinh nhật con tròn hai tuổi, nhưng ông trời lại tặng con mình món quà độc ác quá anh ạ. Nó đã không có bố, không được sống đầy đủ vậy mà giờ đây lại mắc bệnh ung thư máu. Phải làm sao hả anh? Em nhìn con mê man trong cơn sốt, nhìn những vết bầm tím trên người con mà không thể cầm lòng. Đến giờ phút này em không thể mạnh mẽ được nữa rồi….

Ngày…. Tháng…. Năm….
Xin lỗi anh, em không còn cách nào khác.
Tiền điều trị cho con cao quá, em không thể cầm cự được nữa rồi. Công việc hàng ngày của em không đủ đề chi cho những ngày con nằm viện. Em không muốn mất con, em muốn con được ăn ngon, được uống thuốc, em đành phải đánh mất chính mình thôi. Lần đầu làm thật không dễ, nhưng rồi sẽ quen thôi. Em quyết định sẽ không đợi anh nữa vì con cần em hơn. Xin lỗi!!!!

Ngày…. Tháng…. Năm…..
Cuối cùng anh cũng trở về, thật buồn cười khi giờ đây anh nhìn em như vậy. Thấy em khác quá nhiều so với tưởng tượng của anh đúng không? Anh nhìn em bằng ánh mắt gê tởm, đúng là con người em đã rách nát thật rồi. Anh vung tiền cho em để xem sĩ diện của em có còn hay không hả? Xin lỗi anh em không cần sĩ diện nữa rồi, em cần tiền. Tự nhiên em lại thấy vui, tối nay con lại được tiêm thuốc, ăn ngon và là lần đầu tiên con có quà sinh nhật từ bố. Chắc con cũng sẽ vui như em….

Ngày…. Tháng…. Năm….
Tủy của em không tương thích với con, nhưng em nghĩ anh sẽ thích hợp. Sáng mai em sẽ tìm anh, em sẽ cho con gặp anh…. Chờ em nhé….
Một giọt nước mắt nhỏ lên những trang giấy đã nhòe nhoẹt nước mắt của cô. Ôm cuốn nhật kí vào lòng anh khẽ khóc lên không thành tiếng.

Anh nhẹ nhàng khép cửa, đứa bé ngước đầu nhìn anh mỉm cười, mặc cho người y tá lấy đi một xi lanh đầy máu, nó vẫn không khóc lấy một tiếng chỉ khẽ nhíu mày. Khuôn mặt đứa trẻ nhìn kháu khỉnh, thông minh và giống anh như đúc. Đưa tay xoa đầu con anh cúi xuống hỏi nhỏ.

” Con có đau không?”
“Đau…. Nhưng con không khóc đâu, mẹ đã dặn là con trai thì không được khóc.” Đưa bàn tay nhỏ gầy guộc đầy dây nhợ nắm chặt lấy vạt áo của anh, đứa bé yếu ớt reo lên.
“Bố về rồi, từ giờ con không phải nhìn bố trong ảnh nữa rồi phải không?”
“Ừm, bố đã về.” Anh nhìn con âu yếm.
” Mẹ đâu rồi ạ?” Đứa trẻ lại thều thào hỏi.
Ôm con vào lòng, anh vỗ nhẹ vào lưng con.
“Mẹ mệt rồi, mẹ phải nghỉ ngơi con ạ. Từ giờ bố thay mẹ chăm sóc con được không?” Thằng bé ngọ nguậy gật đâu, những giọt nước mắt nóng hổi của bố lăn dài và ướt đẫm áo nó.
Anh ra đi để lại cho em chữ ‘đợi’ bây giờ em bỏ đi cũng chỉ để lại cho anh một chữ ‘đau’…

( Sưu tầm )
P/s Thấy hay thì chia sẻ cho mọi người nhé <3 <3