Pozdrav

Tady jsi doma, jen tady a nikde jinde je to tvá země, tobě patří a ty patříš k ní, jenom k ní.

Thứ Ba, 21 tháng 7, 2015

Truyện trường tôi

1. Một nữ sinh cao học gọi điện cho thấy hiệu phó:
- Chào thấy ạ. Thầy cho em gặp thầy một tí ạ.
- Đây không phải là trại thương binh. Ở đây chỉ có thầy hai tí chứ không có thầy một tí.


2. Một thầy giảng viên già đang dạy lớp tại chức miền núi lại gần một em hỏi
- Em tên gì?
- Dạ, em tên Lò Tuyên Huân ạ.
Thầy dõng dạc:
- em Lồ Tênh Hênh lên bảng!

3. Có một cô giáo rất hay viết tắt kiểu Kế toán thành Ktoán, Quản lý thành Q lý, Thống kê thành T kê...
Một hôm vào lớp cô thấy lớp quá mất trật,  tức mình cô quát to "lớp ồn quá" và viết tắt những từ đó lên giữa bảng

4. Thầy giảng 3 điểm quan trọng của học thuyết giá trị thặng dư. Để kết thúc thầy nhắc các em phải nắm chắc hai điểm trên và đi sâu vào điểm dưới.

Thứ Tư, 15 tháng 7, 2015

English is easy!

I'm sorry
Ông Việt Nam mới học tiếng Anh vô tình đụng phải ông Tây nên nói: "I'm sorry"
Ông Tây cũng lịch sự: "I'm sorry too"
Ông Việt Nam nghe xong vội vàng: "I'm sorry three"
Ông Tây nghe thấy lạ quá hỏi: "What are you sorry for?",
Ông VN làm luôn: "I'm sorry five".
Ông Tây lo lắng hỏi ông Việt Nam "Sorry, are you sick".
Ông VN vẫn thản nhiên "I'm Sorry Seven".
Ông Tây tức lắm trợn mắt hỏi "Sorry, do you intend to count to eight?".
Ông Việt Nam kiên nhẫn "I'm sorry nine"...
Ông Tây ngọng luôn "Then..then..." Ông Việt Nam "I'm sorry eleven”

Thứ Ba, 14 tháng 7, 2015

Con dao & hòn đá mài

Có một thời gian, con dao và hòn đá mài không ai chịu thua kém ai. Con dao thì nói mình có ích hơn hòn đá mài, đá mài lại vỗ ngực tuyên bố mình có giá trị hơn con dao. Để chúng đoàn kết với nhau, chủ nhân đã gọi chúng đến.
Trước tiên, chủ nhân hỏi con dao:
- Ngươi có biết rằng tại sao ta thích dùng ngươi không?
Con dao đắc ý trả lời:
- Thưa ông, vì tôi sắc bén.
Chủ nhân hỏi tiếp:
- Ngươi có biết tại sao ngươi có thể bén như thế này không?
Hòn đá mài đứng bên cạnh nói chen vào:
- Bởi vì là nhờ có tôi!
Chủ nhân quay sang hỏi đá mài:
- Tại sao ta lại coi trọng ngươi ngươi biết không?
Hòn đá mài hãnh diện trả lời:
- Bởi vì tôi có ích.
Chủ nhân hỏi:
- Ngươi có biết tại sao ngươi có ích không?
Con dao đứng cạnh, bèn nói chen vào:
- Bởi vì nhờ có tôi!
Cuối cùng, ông chủ nói với con dao và hòn đá mài:
- Các người kẻ được ta trọng dung, kẻ được ta yêu thích, là vì các người không thể sống tách rời nhau, khi không có hòn đá mài, con dao chỉ là một miếng sắt rỉ. khi không có con dao, hòn đá mài chẳng qua chỉ là một hòn đá vứt đi. Chẳng lẻ các ngươi muốn trở thành đồ bỏ đi hay sao?
Nghe lời nói đó của ông chủ, con dao và hòn đá mài chợt tỉnh ngộ. Chúng vui vẻ và cười nói bắt tay nhau.
LỜI BÌNH: Coi trọng người khác thì có thể biến đối thủ thành bạn tốt. Coi trọng người khác cũng chính là coi trọng bản thân mình, chính là tạo ra cơ hội cho bản thân, mở ra hướng hợp tác và thành công mới. Thêm thù chi bằng thêm bạn.
- ST -

Còn bao nhiêu năm tháng nữa ?

Tuy trong rừng có nhiều cây đại thọ cả ngàn năm, nhưng người sống thọ đến 100 tuổi không nhiều. Bạn thọ lắm cũng chỉ sống đến 100 tuổi (tỉ lệ 1 trên 100.000 người).

Nếu bạn sống đến 70 tuổi, bạn sẽ còn 30 năm. Nếu bạn thọ 80 tuổi, bạn chỉ còn 20 năm. Vì lẽ bạn không còn bao nhiêu năm để sống và bạn không thể mang theo các đồ vật bạn có, bạn đừng có tiết kiệm quá mức.

(trên 50t mừng từng năm, qua 60t mong hàng tháng, tới 70t đếm mỗi tuần, đến 80t đợi vài ngày, được 90t ...ngơ ngác một mình với giờ phút dài thăm thẳm !) 

Bạn nên tiêu những món cần tiêu, thưởng thức những gì nên thưởng thức, tặng cho thiên hạ những gì bạn có thể cho, nhưng đừng để lại tất cả cho con cháu. Bạn chẳng hề muốn chúng trở nên những kẻ ăn bám.

Đừng lo lắng về những gì sẽ xảy ra sau khi bạn ra đi, vì khi bạn đã trở về với cát bụi, bạn sẽ chẳng bị ảnh hưởng bởi lời khen hay tiếng chê bai nữa đâu.

Đừng lo lăng nhiều qúa về con cái vì con cái có phần số của chúng và chúng sẽ tự tìm cách sống riêng. Đừng trở thành kẻ nô lệ của chúng.

Đừng mong chờ nhiều ở con cái. Con biết lo cho cha mẹ, dù có lòng vẫn quá bận rộn vì công ăn việc làm và các ràng buộc khác nên không thể giúp gì bạn.

Các con vô tình thì có thể sẽ tranh dành của cải của bạn ngay khi bạn còn sống, và còn muốn bạn chóng chết để chúng có thể thừa hưởng các bất động sản của bạn.

Các con của bạn cho rằng chuyện chúng thừa hưởng tài sản của bạn là chuyện dĩ nhiên nhưng bạn không thể đòi dự phần vào tiền bạc của chúng.

Với những người thuộc lứa tuổi 60 như bạn, đừng đánh đổi sức khoẻ với tài lực nữa. Bởi vì tiền bạc có thể không mua được sức khoẻ. Khi nào thì bạn thôi làm tiền? và có bao nhiêu tiền là đủ (tiền muôn, tiền triệu hay mấy chục triệu)?

Dù bạn có cả ngàn mẫu ruộng tốt, bạn cũng chỉ ăn khoảng 3 lon gạo mỗi ngày; dù bạn có cả ngàn dinh thự, bạn cũng chỉ cần một chỗ rộng 8 mét vuông để ngủ nghỉ ban đêm.

Vậy chừng nào bạn có đủ thức ăn và có đủ tiền tiêu là tốt rồi.
Nên bạn hãy sống cho vui vẻ. Mỗi gia đình đều có chuyện buồn phiền riêng.

Đừng so sánh với người khác về danh vọng và địa vị trong xã hội và con ai thành đạt hơn, nhưng bạn hãy so sánh về hạnh phúc, sức khỏe và tuổi thọ... Đừng lo nghĩ về những chuyện mà bạn không thể thay đổi vì chẳng được gì, mà lại còn làm hại cho sức khỏe bạn...

Bạn phải tạo ra sự an lạc và tìm được niềm hạnh phúc của chính mình. Miễn là bạn phấn chấn, nghĩ toàn chuyện vui và làm những việc bạn muốn mỗi ngày một cách thích thú thì bạn thật đã sống hạnh phúc từng ngày.

Một ngày qua là một ngày bạn mất đi, nhưng một ngày trôi qua trong hạnh phúc là một ngày bạn "được". 
Khi bạn vui thì bệnh tật sẽ lành; khi bạn hạnh phúc thì bệnh sẽ chóng hết. Khi bạn vui và hạnh phúc thì bệnh sẽ chẳng đến bao giờ.
Với tính khí vui vẻ, với thể thao thể dục thích đáng, thừơng xuyên ra ánh sáng mặt trời, thay đổi thực phẩm đa dạng, uống một thuốc bổ vừa phải, hy vọng rằng bạn sẽ sống thêm 20 hay 30 năm tràn trề sức khỏe.

Và nhất là biết trân qúy những điều tốt đẹp quanh mình và còn BẠN BÈ .nữa.. họ đều làm cho bạn cảm thấy trẻ trung và có người cần đến mình... không có họ chắc chắn bạn sẽ cảm thấy lạc lõng, bơ vơ.!!!
Xin chúc bạn mọi điều tốt đẹp nhất.

Chủ Nhật, 12 tháng 7, 2015

Truyện kinh dị

Một người đàn ông lên 1 chiếc xe bus đường dài khá đông khách, vì quá mệt nên ông ta ngủ thiếp đi...
Lúc tỉnh dậy ông ta không thấy ai cả, tài xế cũng biến mất luôn....nhưng xe vẫn chạy...
Ông ta liền hét lên: Cứu tôi với... 
Chợt đằng sau xe có tiếng thở gấp vọng vào:
Cứu, cứu gì thằng kia, Đm xuống đẩy xe mau...

Thứ Tư, 8 tháng 7, 2015

Tu ti tu tu tu tu

Trong một khách sạn ở Anh. Có tiếng chuông reo ở quầy tiếp tân. Nhân viên phục vụ nhấc máy và nghe có tiếng người nói: 
- Tu ti tu tu tu tu! 
Anh này chẳng hiều đầu dây kia nói gì, bèn dập máy. Lại có tiếng chuông reo, và vẫn câu nói ấy: 
- Tu ti tu tu tu tu! 
Nhân viên phục vụ lại dập máy. Lại có tiếng chuông reo, và lần này vẫn lại đúng câu ấy: 
- Tu ti tu tu tu tu!
Nhân viên phục vụ tức điên người, dập máy rõ mạnh. Vài phút sau, một anh chàng xuất hiện ngay trước mặt nhân viên phục vụ, quát lớn:
- Này ông kia, ông có hiểu tiếng Anh không hả? Tôi đã nói 3 lần rồi: "Mang ngay 2 ly trà vào phòng 222 !" (Two tea to two two two)
(Truyện sưu tầm trên mạng

Trên cây có 10 con chim...

Trên cây có 10 con chim, bắn chết 1 con, hỏi trên cây còn lại mấy con?, đây là câu hỏi được thầy đặt ra và đáp án của cậu học trò có lẽ sẽ khiến bạn “ngất xỉu"

Thầy giáo hỏi: “Trên cây có 10 con chim, người thợ săn nổ súng bắn chết 1 con, hỏi trên cây còn lại mấy con?”




Học trò: “Thưa thầy, cho em hỏi đó là súng lục không tiếng động, hay là những khẩu súng nào khác không có tiếng động?”.
Thầy: “Không phải là khẩu súng lục không có tiếng động, cũng không phải là những khẩu súng nào khác không có tiếng động”.
Trò: “Âm thanh của khẩu súng là bao nhiêu?”
Thầy: “Khoảng 80 đến 100 đề-xi-ben”.
Trò: “Nói vậy là tiếng súng sẽ chấn động đến điếc cả tai, đúng không thầy?
Thầy: “Đúng”.
Trò: “Ở vùng đó, bắn chim có vi phạm pháp luật hay không?”
Thầy: “Không phạm pháp”.
Trò: “Thầy có chắc chắn rằng con chim đó đã thật sự bị bắn chết hay không?
Thầy: “Chắc chắn”.
Thầy giáo có phần không còn kiên nhẫn nữa: “Làm ơn đi, em chỉ cần nói cho thấy biết là còn lại mấy con chim là được rồi nha”.
Trò: “Dạ! Cho em hỏi, trong số những con chim đó, có con nào bị điếc hay không?”
Thầy: “Không có”.
Trò: “Trong số đó có con nào đầu óc có vấn đề không ạ? Chính là ngốc đến nỗi khi nghe thấy tiếng súng nổ mà cũng không biết bay đó?”.
Thầy: “Không có, chỉ số thông minh là từ 200 trở lên !”.
Trò: “Có con nào bị nhốt trong lồng hay không?
Thầy: “Không có”.
Trò: “Cho em hỏi thêm, là có con chim nào bị tàn tật hay là đói đến nỗi bay không được hay không?”
Thầy: “Không có, con nào con nấy thân thể đều rất mạnh khỏe”.
Trò: “Thầy ơi, có tính tổng số chim con đang nằm trong bụng mẹ hay không?”
Thầy: “Toàn bộ đều là chim trống hết”.
Trò: “Người thợ săn có bị hoa mắt gì không, thưa thầy? Mà thầy đảm bảo là 10 con chứ?”
Thầy: “10 con”.
Học trò vẫn tiếp tục truy hỏi: “Cho em hỏi, có con chim nào ngốc đến nỗi không sợ chết hay không?”
Thầy: “Toàn bộ đều sợ chết cả”.
Trò: “Trong đó có con nào là tình nhân của nhau hay không, ví như khi một bên bị bắn chết, bên kia cũng sẽ chủ động chết theo người yêu chẳng hạn”.
Thầy: “Đồ ngốc! Không phải đã nói trước với em, tất cả đều là trống cả hay sao!”.
Trò: “Cho em hỏi, có khi nào người thợ săn bắn một phát mà trúng hai con hay không?
Thầy: “Không có”.
Trò: “Một phát trúng 3 con, có không hả thầy?”
Thầy: “Không có”.
Trò: “4 con thì sao?”.
Thầy: “Càng không thể”.
Trò: “5 con?”.
Thầy giáo hoàn toàn suy sụp đầu óc: “Thầy xin nói lại một lần nữa, một phát súng chỉ có thể bắn trúng 1 con mà thôi!”.
Trò: “ …..Được rồi, có phải tất cả các con chim đều sẽ tự do bay lượn hay không? Ví như khi chúng bị dọa sợ quá mà bay đi, sẽ không vì hoảng hốt lo sợ mà đụng phải nhau chứ?”
Thầy: “Sẽ không như vậy đâu, mỗi con đều sẽ tự do bay lượn”.
Trò: “Nếu thật sự đúng như những gì thầy đã nói”.
Học trò tràn đầy lòng tin mà nói: “Con chim bị bắn chết nếu như vướng phải cành cây, không có rơi xuống đất, vậy thì trên cây còn lại một con; nếu như nó rơi xuống, thì cành cây sẽ chẳng còn lại con nào cả!”
Cuối cùng đã chờ được đáp án của học sinh rồi, thầy giáo bỗng dưng cảm thấy đầu óc quay cuồng, suýt nữa ngã lăn xuống đất, ông run cầm cập nói: “Thôi, con không cần phải học tiểu học nữa đâu, mà hãy trực tiếp đi thi làm thám tử điều tra đi !”

Thứ Ba, 7 tháng 7, 2015

Chuyện cây táo

Ngày xửa ngày xưa có một cây táo to. Một cậu bé rất thích đến chơi với cây táo mỗi ngày. Nó leo lên ngọn cây hái táo ăn, ngủ trưa trong bóng râm. Nó yêu cây táo và cây cũng rất yêu nó. Thời gian trôi qua, cậu bé đã lớn và không còn đến chơi với cây táo mỗi ngày. Một ngày nọ, cậu bé trở lại chỗ cây táo với vẻ mặt buồn rầu, cây táo reo to:
- Hãy đến chơi với ta.
- Cháu không còn là trẻ con, cháu chẳng thích chơi quanh gốc cây nữa. Cháu chỉ thích đồ chơi thôi và cháu đang cần tiền để mua chúng.
- Ta rất tiếc là không có tiền, nhưng cậu có thể hái tất cả táo của ta và đem bán. Rồi cậu sẽ có tiền.
Cậu bé rất mừng. Nó vặt tất cả táo trên cây và sung sướng bỏ đi, Cây táo lại buồn bã vì cậu bé chẳng quay lại nữa.
Một hôm, cậu bé - giờ đã là một chàng trai - trở lại và cây táo vui lắm:
- Hãy đến chơi với ta.
- Cháu không có thời gian để chơi. Cháu còn phải làm việc nuôi sống gia đình. Gia đình cháu đang cần một mái nhà để trú ngụ. Bác có giúp gì được cháu không?
- Ta xin lỗi, ta không có nhà. Nhưng cậu có thể chặt cành của ta để dựng nhà.
Và chàng trai chặt hết cành cây. Cây táo mừng lắm nhưng cậu bé vẫn chẳng quay lại. Cây táo lại cảm thấy cô đơn và buồn bã. Một ngày hè nóng nực, chàng trai - bây giờ đã là người cao tuổi - quay lại và cây táo vô cùng vui sướng.
- Hãy đến chơi với ta.
- Cháu đang buồn vì cảm thấy mình già đi. Cháu muốn đi chèo thuyền thư giãn một mình. Bác có thể cho cháu một chiếc thuyền không?
- Hãy dùng thân cây của ta để đóng thuyền. Rồi cậu chèo ra xa thật xa và sẽ thấy thanh thản.
Chàng trai chặt thân cây làm thuyền. Cậu chèo thuyền đi. Nhiều năm sau, chàng trai quay lại.
- Xin lỗi, con trai của ta. Nhưng ta chẳng còn gì cho cậu nữa. Không còn táo.
- Cháu có còn răng nữa đâu mà ăn.
- Ta cũng chẳng còn cành cho cậu leo trèo.
- Cháu đã quá già rồi.
- Ta thật sự chẳng giúp gì cho cậu được nữa. Cái duy nhất còn lại là bộ rễ đang chết dần chết mòn của ta - cây táo nói trong nước mắt.
- Cháu chẳng cần gì nhiều, chỉ cần một chỗ ngồi nghỉ. Cháu đã quá mệt mỏi sau những năm đã qua.
- Ôi, thế thì cái gốc cây già cỗi này là một nơi rất tốt cho cậu ngồi dựa vào và nghỉ ngơi.
- Hãy đến đây với ta.
Chàng trai ngồi xuống và cây táo mừng rơi nước mắt.
Đây là câu chuyện của tất cả chúng ta. Cây táo là cha mẹ chúng ta. Khi chúng ta còn trẻ, ta thích chơi với cha mẹ. Khi lớn lên, chúng ta bỏ họ mà đi và chỉ quay trở về khi ta cần họ giúp đỡ. Bất kể khi nào cha mẹ vẫn luôn sẵn sàng nâng đỡ chúng ta để ta được hạnh phúc. Bạn có thể nghĩ cậu bé đã rất bạc bẽo với cây táo, nhưng đó cũng là cách mà chúng ta đang đối xử với cha mẹ mình đấy!
Sưu tầm

Gạc Ma không thể bị lãng quên


http://www.breitbart.com/national-security/2015/07/06/a-portrait-overshadows-obamas-meeting-with-vietnamese-leader/

Thứ Hai, 6 tháng 7, 2015

Phỏng vấn Thiếu tướng Lê Văn Cương

Subject: Thiếu tướng Lê Văn Cuong
Cám ơn nhà báo Mặc Lâm đã thực hiện một cuộc phỏng vấn rất hay. Cám ơn Thiều tướng Lê Văn Cương đã phát biểu rất thẳng thắn và chí lý. Tôi cũng đã viết rõ: "Viêt Nam không liên minh với nước này để chống nước khác, nhưng Việt Nam cần có đồng minh trong cuộc chiến để tự vệ."
Tôi rất tiếc trong lần gặp Thiếu tướng Lê Văn Cương ở một hội nghị Viêt-Mỹ tại Đại học Johns Hopkins sau khi hai nước thiết lập quan hệ bình thường, tôi đã không có dịp trao đổi riêng với ông. Có lẽ vào thời điểm đó, hai bên còn có sự nghi ngại về quan điểm và thái độ đối với nhau.
Bài trả lời phỏng vấn của Thiêu Tướng Cương cần phổ biến thật rộng rãi ở trong nước. Cũng cần được dịch ra Anh văn để gửi cho các Đại sứ quán ngoại quốc và truyền thông quốc tế.
Lê Xuân Khoa
Sức mạnh đoàn kết
***
Báo chí Trung Quốc lại tiếp tục gây hấn Việt Nam với những bài viết cho rằng Bắc Kinh có thể tấn công thành phố Hồ Chí Minh chỉ trong vòng 1 giờ từ đảo Chữ Thập, nơi họ công khai xâm chiếm của Việt Nam trước đây.
Hành động khiêu khích nước lớn này xảy ra liên tục nói lên điều gì khi Việt Nam luôn luôn nhẫn nại chịu đựng? Mặc Lâm phỏng vấn Thiếu tướng Lê Văn Cương, nguyên Viện trưởng Viện Nghiên cứu Chiến lược thuộc Bộ Công an để tìm hiểu thêm quan điểm của một chuyên gia nghiên cứu về Trung Quốc.
Thiếu tướng Lê Văn Cương
Mặc Lâm: Thưa Thiếu tướng báo chí Trung Quốc đang có chiến dịch khiêu khích Việt Nam khi hàng loạt bài viết cho rằng từ đảo Chữ Thập quân đội của họ có thể triển khai tấn công TP-HCM chỉ trong vòng 1 giờ đồng hồ, ông nghĩ thế nào về những luận điệu này và phía sau nó là gì ạ?
Thiếu tướng Lê Văn Cương: Thật ra mà nói thì đây không có vấn đề gì mới. Sách lược của Trung Quốc chưa kể lịch sử 4.000 năm với họ, chỉ kể từ mùng 1 tháng 10 năm 1949 tới giờ và có lẽ mãi mãi về sau cũng thế thôi.
Điều thứ nhất: Trước hết chúng ta phải nhận diện họ là ai cái đã. Nói theo tiếng Nga Trung Quốc họ là ai? (китай, кто ты?) Đến giờ chúng ta vẫn mơ hồ về chuyện này, vẫn bị một cái bóng ý thức hệ nó đè lên lợi ích dân tộc. Bản chất chính quyền Trung Quốc ở Bắc Kinh hiện nay là một chính quyền theo đường lối dân tộc Sô vanh nước lớn chứ không có phần trăm nào cộng sản cả. Làm gì có cái chuyện cộng sản như ông Marx ông Lenin khuyến khích Trung Nam Hải làm cái trò vớ vẩn như vậy được? Điều thứ nhất là phải nhận thức cho rõ.
Điều thứ hai bản chất của họ là “mềm nắn rắn buông”. Trong 2.500 năm lịch sử khi Việt Nam đứng vững thì Trung Quốc không dám lấn nhưng khi Việt Nam tỏ ra yếu kém, hèn yếu nhu nhược thì nó lấn. Đấy là quy luật mà không chỉ riêng Việt Nam cả thế giới đều thế cả chỗ nào rắn thì bỏ chỗ nào mềm thì rấn tới.
Tôi có cảm giác rằng lãnh đạo Trung Quốc đã ngửi thấy mùi chúng ta đang lùi và đang lùi thì họ tiến thôi. Không phải bây giờ mà cách đây mười, mười lăm năm đã lùi rồi. Chuyện đe dọa tấn công thành phố Hồ Chí Minh không phải bây giờ mà trước đây họ đã có đưa ra kịch bản đánh và chia đôi Việt Nam từ Nghệ Tỉnh trở ra là một phương án, chia đôi Việt Nam từ Nam Trung Bộ là một phương án và người ta làm rất nhiều rồi chứ không phải bây giờ đâu ạ.
Các phương án ấy chuẩn bị đầy đủ và được tung ra trên báo Hoàn Cầu và các báo khác để thử xem phản ứng của Việt Nam thế nào. Ở Việt Nam còn khối người còn sợ Trung Quốc, đến giờ phút này vẫn sợ. Cho nên đây là đòn gió nếu mà sợ thì nó làm thật, còn không sợ thì họ sẽ tính lại. Cái trò của Trung Quốc là vừa nắn vừa thăm dò nhưng cái này không có gì mới cả đâu ạ, bản chất Trung Quốc là thế rồi. Điều này tôi muốn nói là không có gì mới.
Điều thứ ba là chúng ta phải phản đối vì chúng ta không phản đối thì họ tiếp tục. Phản đối có nhiều cách. Tờ Hoàn Cầu là báo của đảng chứ không phải là báo lá cải vì vậy Bộ ngoại giao, Ban Đối ngoại Trung ương Đảng phải gửi công hàm cho Trung Quốc hỏi họ xem tại sao các ông lại có những việc như vậy? Những việc này đi ngược lại tuyên bố của ông Tập Cận Bình đã ký với ông Trương Tấn Sang vào tháng 6 năm 2013. Nó cũng đi ngược lại tuyên bố của ông Lý Khắc Cường ký với ông Nguyễn Tấn Dũng vào tháng 10 năm 2013.
Mấy chuyện này thì phải nói chứ chúng ta im lặng như thế là sao? Bộ trưởng Ngoại giao Phạm Bình Minh phải gửi công hàm cho Vương Nghị yêu cầu các ông không nên tung những loại như vậy lên báo chí, làm cho người Việt Nam hiểu sai Trung Quốc và kích động lên chủ nghĩa dân tộc, nó đi ngược lại những điều các ông cam kết. Chúng ta phải phản đối chứ? Tại sao chúng ta không phản đối, thiếu gì cách? Cho nên nếu chúng ta lùi thì họ tiến, cuộc đời chỉ đơn giản như vậy thôi. Có lẽ Trung Quốc đang cảm thấy Việt Nam đang lùi đang sợ họ thì họ lấn chứ có gì đâu!
Khi Việt Nam đứng vững thì họ không làm gì hết. Chín mươi triệu người chứ không phải 9 trăm ngàn người. Chín mươi triệu người là một khối sắt đá bất khả xâm phạm. Nhưng chín mươi triệu người rời rạc thì không bằng 900 ngàn người cố kết với nhau, quan điểm của tôi không có gì mới cả.
Sau 44 năm tôi nghiên cứu Trung Quốc thì cái trò này không có gì. Tôi rất buồn vì không biết tại sao chúng ta không có phản ứng. Bây giờ các nhà khoa học có nói đến đâu.
Mặc Lâm: Thưa Thiếu tướng, về câu hỏi tại sao chúng ta không có bản lĩnh có thể xuất phát từ các vấn đề yếu kém nội tại của chúng ta như vũ khí, kinh tế, tiền bạc và là một nước nhỏ cho nên chính phủ có thể là đang…
Thiếu tướng Lê Văn Cương: Hoàn toàn không phải, hoàn toàn không phải … Anh nhớ rằng năm 938 Ngô Quyền dành độc lập trong trận Bạch Đằng thì lúc ấy sức mạnh nhà Tống là hai mươi mà Việt Nam chỉ có một. Cái trận Như Nguyệt của Lý Thường Kiệt năm 1077 khi ấy phương Bắc là ba mươi mà ta chỉ một. Trận Xương Giang Chí Linh năm 1426 Lê Lợi, Nguyễn Trãi khi ấy triều đại rực rỡ nhất Trung Quốc cũng là ba mươi ba với một nhưng Việt Nam cũng vẫn thắng đấy ạ. Đấy là chưa nói trận nhà Thanh năm 1789 với Nguyễn Huệ đánh không còn cái lai quần, khi ấy nhà Đại Thanh đang ghê gớm lắm ta vẫn thắng cơ mà….cho nên không phải! không phải vì ta thiếu vũ khí, ta thiếu người.
Có lẽ chúng ta thiếu ý chí, có lẽ như vậy. Chính cái này mới quan trọng chứ chạy theo vũ khí thì 1.000 năm nữa Việt Nam vẫn không bì với Trung Quốc được. Phải có ý chí, phải có bản lĩnh chính trị, phải có quyết tâm chính trị. Cái này Trung Quốc mới sợ chứ làm sao trang bị mà đuổi kịp họ? Trung Quốc bây giờ đứng thứ 3 thế giới sau Mỹ và Nga, họ chỉ sợ ý chí của Việt Nam thôi.
Ý chí người dân quy tụ 90 triệu người trong nước và tám tỷ người trên hành tinh này, đấy là sức mạnh vô địch mà Trung Quốc không thể muốn làm gì thì làm được. Chứ còn mấy cái tàu ngầm thì có đủ sức răn đe gì đâu, không ăn thua. Tất nhiên vẫn phải sắm, vẫn phải có máy bay, tàu ngầm tên lửa nhưng những cái này không có ý nghĩa gì cả. Nếu như 90 triệu người mà rời rạc không quy tụ về một mối thì tất cả vũ khí đều chẳng có ý nghĩa gì hết.
Trung Quốc không bao giờ sợ Việt Nam trang bị những loại tàu ngầm tên lửa vớ vẩn ấy. Họ sợ nhất là 90 triệu người này một khối sắt đá.
Mặc Lâm: Xin Thiếu tướng một câu hỏi nữa là một trong các biện pháp đối phó với Trung Quốc thì người trong nước cho rằng Việt Nam nên liên minh với các nước trong khu vực để tạo thành một sức mạnh nhằm đối phó với Trung Quốc hữu hiệu hơn, ông thấy ý tưởng này đưa ra vào thời điểm hiện nay có thích hợp hay không?
Thiếu tướng Lê Văn Cương:
Thật ra mà nói thì thế này, cứ chơi bài ngửa, chỉ liên minh với Mỹ thôi chứ ASEAN như một bị khoai tây chẳng ý nghĩa gì đâu. Nga bây giờ cũng đang khốn nạn đừng hy vọng gì ở Nga nữa, lợi ích của họ là tối thượng. Ấn độ thì ốc mang mình ốc chưa nổi nữa thì làm sao? Duy nhất trên hành tinh này chỉ có mình Mỹ thôi. Mở rộng quan hệ hợp tác với Mỹ mở toang cánh cửa ra. Phải tiến tới quan hệ Mỹ Việt mà trên bạn bè dưới liên minh, cứ nói thẳng như thế.
Trung Quốc phải hiểu thấu người Trung Quốc, Trung Quốc rất sợ Mỹ. Trên hành tinh này Trung Quốc chỉ sợ Mỹ thôi. Bây giờ cho ăn kẹo Bắc Kinh cũng không dám đụng tới Mỹ vì đụng tới Mỹ là tự sát. Bản chất của họ là dọa nạt cưỡng bức những kẻ yếu chứ còn đối với kẻ mạnh như Mỹ thì cho họ ăn kẹo chocolate họ cũng không dám đụng tới Mỹ.
Bây giờ đặt ra cuộc thảo luận nói thẳng như thế này chứ không dấu diếm gì cả. Chúng ta không liên minh với Mỹ để chống Trung Quốc, hoàn toàn không, nhưng cùng tạo một sức mạnh như thế khi cần thiết thì ứng phó với hành động của Trung Quốc. Nói thẳng với Trung Quốc chơi bài ngửa: Việt Nam không liên minh với Mỹ để chống Trung Quốc nhưng chúng tôi cần sức mạnh của Mỹ để răn đe mọi thế lực ngoại bang muốn xâm lược Việt Nam.
Nhà nước phải chơi bài ngửa với người dân, công khai và minh bạch. Với thế giới cũng thế.
Mặc Lâm: Xin cám ơn Thiếu tướng rất nhiều về những bộc bạch này.

 

Góp vui

Thấy các nhà thơ Dân Tiếp khủng bố mọi người bằng thơ nên tôi mạnh dạn chép ra mấy vần thơ của nhà thơ dân gian bảo Sinh để góp vui:
 
Dỗ con nít cho sờ ti
Dỗ người lớn chẳng khác gì trẻ thơ
Sờ rồi lòng những ngẩn ngơ
Lại mong sờ chỗ trẻ thơ ra đời.


Ái tình nếu uống đủ liều
Loài người sẽ thoát được điều tà dâm
Ai ai cũng sống khỏa thân
Măc quần sẽ lại khiêu dâm mọi người.

Hôm xưa lên tỉnh về làng
Áo cài khuy bấm em làm khổ tôi
Bây giờ quần trễ rốn lồi
Khổ tôi khổ cả bố tôi đang thiền.

Ước gì mình theo Đạo Hồi
Được lấy bốn vợ cùng ngồi một nơi
Hà Đông sư tử hết thời
Có giỏi kiện thánh đạo Hồi A la.

Chủ Nhật, 5 tháng 7, 2015

Làm cho đàn ông - đàn bà vui

CÁCH LÀM ĐÀN ÔNG VUI :
1. Cho ngủ cùng.
2. Cho ăn no.
3. Cho 1 chút không gian riêng.
4. Đừng kiểm tra điện thoại .
5. Đừng kiểm soát thời gian với bạn bè.
CÁCH LÀM ĐÀN BÀ VUI :
- Bạn Phải Trở Thành :
1. Tình nhân.
2. Bạn thân.
3. Anh trai .
4. Bố.
5. Ông chủ.
6. Ôsin.
7. Bác sỹ phụ khoa.
8. Thợ trang điểm.
9. Thợ làm tóc.
10. Stylish.
11. Chuyên gia tình dục học.
12. Chuyên viên mát xa.
13. Thợ điện.
14. Thợ nước.
15. Thợ mộc.
16. Thợ cơ khí.
17. Kỹ sư máy tính.
- Còn Cần Phải :
18 .Sạch sẽ.
19. Ga lăng.
20. Hài hước.
21. Khoẻ mạnh.
22. Lương thiện.
23. Tinh tế.
24. Hào phóng .
25. Thông minh.
26. Thương yêu động vật.
27. Sáng tạo.
28. Yêu chiều.
29. Mạnh mẽ.
30. Có chí.
31. Có tài.
32. Có quyết tâm.
33. Trung thành.
34. Đáng tin.
35. Khoan dung.
36. Chung thuỷ.
37. Biết tạo bất ngờ.
- Bên cạnh đó cũng cần :
38. Quan tâm nhưng vẫn dành cho cô ấy thời gian riêng.
39. Ko được ga lăng với ai ngoài cô ấy.
- Tuyệt đối ko được quên :
40. Sinh nhật , ngày kỷ niệm tình yêu, Valentine , 8/3 ... và tất cả các kế hoạch của cô ấy.

Thứ Bảy, 4 tháng 7, 2015

Con ơi là con!

Kết thúc kì thi THPT Quốc Gia.lại một câu chuyện đáng suy ngẫm Emotikona frown
Cốc nước mía mặn chát
Chiều hôm qua đứng chọn mua mấy quả dừa được chứng kiến một cảnh tượng như này:
Hai bố con ở Hưng Yên đi thi Tốt nghiệp THPT ở cụm thi Thái Bình về qua huyện vào quán uống nước mía. Dừng xe vào quán đứa con gái mặt cứ hầm hầm bước vào vẻ mặt lộ rõ sự tức giận ( ko hiểu tức với ai , chắc là với bố ). Người bố vào ngồi xuống ghế xong con ranh đứng phắt dậy quát ầm lên :
- Đã bảo bao nhiêu lần rồi là cho đi ôn thi ở trường tốt thì tiếc tiền giờ thì ko làm được bài rồi đấy biết chưa? 😡
Ông bố ko nói gì ngồi im. Một lát sau mới nhỏ nhẹ với con :
- Thôi lần sau cố gắng con ạ.
Thấy bố nói thế nó quay qua lườm bố 1 cái rõ dài. Chủ quán mang đến 2 cốc nước mía nó vồ lấy 1 cốc uống ngay mà ko thèm nói lời nào với bố nó còn bố nó mắt rươm rướm đẩy nốt cốc nước mía còn lại về phía nó
Mình với ông bán nước mía nhìn nhau ko nói được lời nào. Nghĩ mà thấy cay đắng cho 1 thế hệ cả đời khổ cực , chịu nhục để lo cho con thế mà nó coi bố nó chẳng ra gì, còn đổ thừa cho việc dốt nát là do bố ko có tiền cho con ôn thi ở 1 trường tốt ...
P/S : Khóe mắt lại cay cay , nhớ bố kinh khủng.
Sưu tầm.

Đi thi

Trời nắng như gì em đi thi
Mồ hôi ướt đẫm ướt cả ti
Áo trắng em mỏng mỏng quá đi
Làm thầy choáng váng chẳng biết chi
Giả vờ lên giọng “em vào chỗ”
Còn mắt chẳng rời khe chữ y
Thấy nhìn thầy mến thầy thương lắm
Muốn giúp em mà khó quá đi

Nhà văn

Có một ông nhà văn nọ nổi tiếng lắm. Sinh thời từ khi bắt đầu viết văn cho đến khi nhắm mắt xuôi tay, vẻn vẹn có bốn chục năm mà ông viết được tới 1115 tác phẩm lớn nhỏ. Tác phẩm nào cũng thấm đẫm chất anh hùng ca, ca ngợi chân lý, đề cao cái đẹp, chống lại cường quyền, chống lại cái sai, cái xấu. Ông được người đời ca ngợi khong tiếc lời. Cứ tưởng như thế thì khi chết ông sẽ lên thiên đàng. Nào ngờ, vừa nhắm mắt xuôi tay, ông bị quỷ sứ lôi thẳng xuống tầng địa ngục thứ mười tám. Tại đây, ông ra sức kêu oan và nghĩ Diêm Vương nhầm mình với ai đó. Nhưng Diêm Vương nói:
- Đáng tiếc, cho đến giờ ngươi vẫn chưa biết tội của ngươi. Hãy giỏng tai lên mà nghe đây: Thứ nhất, ngươi viết quá nhiều, bắt người lớn trẻ con tốn tiền tốn thời gian đọc và bình phẩm các thứ ngươi viết. Ngươi tính xem thiệt hại cho thế gian bao nhiêu? Thứ hai, ngươi viết ra bao nhiêu điều lành, điều hay, điều tốt thì ngươi phải bịa ra bấy nhiêu điều ác, điều xấu, điều dở. Càng ca ngợi điều thiện, ngươi cành phải nghĩ ra các trò độc ác. Ta thấy ghê sợ con người như ngươi. Thứ ba, quá nửa cái ngươi cho là hay thì bây giờ đã bị coi là dở, cái ngươi cho là thiện bây giờ đã bị coi là ác, và ngược lại. Vậy suốt đời ngươi, ngươi ca ngợi cái gì?
Nhà văn không nói gì nữa, chỉ xin giảm tội. Diêm Vương phán:
- Ta cho ngươi một đặc ân: lấy hết tất cả sách của ngươi làm củi đun vạc dầu, cho ngươi vào đó nấu cho đến khi trang giấy cuối cùng cháy hết thì tha cho đi đầu thai kiếp khác. Khôn thì đừng chọn nghề viết lách nghe chưa?

Kỹ năng sống

Bài học từ cái chết của chú chó miệng đầy máu
Chủ nhà để con chó ở lại nhà để mà trông chừng đứa bé, khi ông trở về nhà bỗng thấy khắp miệng con chó toàn là máu, nguyên nhân là vì……
Người đàn ông ra ngoài săn bắn, để con chó ở nhà trông chừng đứa bé. Khi ông trở về, nhìn thấy khắp sàn nhà toàn là máu, nhưng lại không thấy đứa bé đâu cả. Còn con chó thì vừa liếm máu tươi ở khóe miệng, vừa vẫy vẫy cái đuôi vui vẻ nhìn ông.
Người đàn ông nổi giận, liền rút con dao đâm mạnh vào bụng con chó. Con chó kêu thảm một tiếng, làm cho đứa trẻ đang ngủ say dưới tấm thảm loang lổ vết máu giật mình tỉnh dậy. Lúc này, người đàn ông kia mới phát hiện xác chết của một con cho sói đang nằm bên cạnh góc tường.
Rất nhiều sự việc mà bạn nhìn thấy tận mắt, nghe thấy tận tai, nhưng nó chưa chắc đã giống với những gì bạn nghĩ.
Trong những việc đối nhân xử thế, nên cho người ta có cơ hội để giải thích, và hãy nhẫn nại lắng nghe những lời giải thích của người ta. Có như vậy, cuộc đời chúng ta sẽ tránh được rất nhiều điều khiến ta phải hối tiếc về sau này.
Không hỏi, không nói, không giải thích đây không phải là thể hiện sự mạnh mẽ, hoặc cá tính mà nó chính là sự bất công, không có trách nhiệm với chính mình và những người khác.
+ Mình không hỏi + bạn không nói = khoảng cách;
+ Mình hỏi rồi + bạn không trả lời = rời xa;
+ Mình hỏi + bạn trả lời = tôn trọng;
+ Mình muốn hỏi + bạn muốn nói = thấu hiểu nhau;
+ Mình chưa hỏi + bạn đã nói = tín nhiệm.
Đôi lòng gần nhau, lời nói hành vi sẽ tự nhiên như nước chảy; khi lòng đã cách xa, lời nói hành vi ảm đạm như hoa lá mùa thu.
Không sợ cách nhau đến tận chân trời, chỉ sợ lòng không ở cạnh nhau.
Bất cứ lúc nào, thông hiểu lẫn nhau đều rất quan trọng, đặc biệt là đối với những người mà bạn yêu quý nhất, còn những người trong gia đình mà nói thì càng quan trọng hơn...
Hãy chia sẻ để người thân, bạn bè, cộng đồng thấu hiểu nhau hơn và trước khi làm 1 điều gì để không phải hối tiếc.
Nguồn từ: http://khoahochay.vn

Thứ Sáu, 3 tháng 7, 2015

Khom lưng quỳ gối

- Ối bác sĩ ơi, tôi chết mất vì rất đau lưng, đau đầu gối!
- Anh không có tài nhưng vẫn thăng quan tiến chức đúng không?
- Vâng, nhưng sao bác sĩ biết?
- Thì khom lưng quỳ gối nhiều nên giờ nó mới đổ bệnh!



*****


Khẳng định thời tiết:Hà Nội 18h03 ngày 2-3/7



Thứ Tư, 1 tháng 7, 2015

SỰ KHÁC NHAU GIỮA Ổ KHOÁ VÀ CHÌA KHOÁ

Một người phụ nữ đến gặp Khổng Phu Tử:
– Thưa Khổng Phu Tử! Nếu tôi ăn nằm với 3 người đàn ông, thì người ta cho rằng tôi không đàng hoàng, hư hỏng... Nhưng tại sao một người đàn ông ngủ với 10 người đàn bà thì mọi người lại cho rằng anh ta đúng là một đấng mày râu! Tại sao có sự khác nhau thế?
Khổng Phu Tử đáp:
Thật đơn giản, nếu một ổ khóa mà có đến 3 cái chìa khóa mở được thì rõ ràng ổ khóa này xấu, không tốt. Còn nếu có một chìa khoá mà mở được đến 10 ổ khóa khác nhau thì là chìa khoá tốt! Như vậy chìa khóa này gọi là chìa khóa vạn năng ...!
ST