Pozdrav

Tady jsi doma, jen tady a nikde jinde je to tvá země, tobě patří a ty patříš k ní, jenom k ní.

Thứ Tư, 2 tháng 5, 2018

Chuyện mấy ngày nghỉ!

Mấy ngày nghỉ lượm lặt khối chuyện. Nghỉ dài, hội hè, gặp mặt, bạn cũ, tình cũ...làm nảy sinh..nhiều vấn đề.
1. Vợ đi hội lớp, đêm không về. Thằng con gọi điện:
⁃ Alo! Mẹ ơi! Mẹ ơi! Mẹ về nhanh lên! Bố đứng trên cửa sổ và định nhảy xuống !
⁃ Đúng là đồ đần! Mình cho hắn mọc sừng chứ mọc cánh đâu mà đòi nhảy !
2. Chồng đi hội đồng niên, về say ngoắc cần câu , vợ lục điện thoại ra kiểm tra và hớt hải chạy tìm cô bạn thân.
⁃ Điên éo chịu được, chưa bao giờ tớ điên như thế!
⁃ Bình tĩnh nào. Sao thế?
⁃ Cái lão chồng mình thế mà đểu, đểu không tưởng được!
⁃ ???
⁃ Hôm qua mình lục lấy điện thoại của lão. Thấy có 4,5 cuộc gọi đi, gọi đến trong vòng có một giờ. Mở ra xem tên thấy ghi là SEX FREE.
⁃ Điên thật đấy! Chắc là mới săn được máy bay bà già nào rồi.
⁃ Đâu có! Mình bấm thử gọi vào số đó.
⁃ Rồi sao?
⁃ Rồi sao à? Thấy điện thoại của mình trong túi đổ chuông ầm ĩ !
3. Bố đã về hưu, thằng con đã ngoài hai mươi vẫn lêu lổng. Xin tiền bố đi họp hội đồng học.
⁃ “ Bằng tuổi mày bố đã đi làm rồi đấy!”
⁃ “ Bố ơi, bố cứ yên tâm! Đến khi nào con bằng tuổi bố bây giờ, con sẽ vẫn còn đi làm”.
Chắc nó chờ tăng tuổi nghỉ hưu ?
4. Già rồi, con cháu chẳng về, vợ chồng rủ nhau đi dạo. Mỏi chân, họ ngồi xuống ghế. Bà vợ ngắm nhìn cây cỏ và thấy đôi chim sáo trên ngọn cây. Con chim trống liên tục bắt và bón cho con mái những con sâu.
Nhìn đôi chim, bất giác bà vợ thở dài và bảo chồng: “ Ôi, giá mà em được anh chăm sóc như con chim kia”. Ông chồng vội vã đứng dậy, bà vợ hỏi: “ Anh định đi đâu thế?”. “ À, em ngồi đây chờ để anh đi bắt mấy con ruồi!”
Hết ngày nghỉ rồi, cày thôi !

Chủ Nhật, 29 tháng 4, 2018

NGÀY XUI!

Sáng sớm vừa huýt sáo vừa lái xe ra chợ, xe đang bon bon thì thấy có cô gái khoát tay xin quá giang. Tui dừng lại cho cô ta lên xe,đi được một khoảng thì tự nhiên cô ta nghẻo ngang bất tĩnh, tui hết hồn chả biết làm sao nên chở cô ta thẳng vô nhà thương. Khi tới đó thì cô ta được các bác sĩ chăm sóc, một lát sau thì có ông bác sĩ đến bảo tôi là cô ấy không sao,vì phụ nữ mang thai thường có mấy triệu chứng đó. Ông bác sĩ bắt tay chúc mừng tui đươc làm cha và bảo tui vào ký giấy xuất viện cho cô ấy, tui đính chính là cô ấy chỉ quá giang rồi ngất xỉu trên xe tui thôi, tui không quen biết cô ta...
Tui đang giải thích với ông bác sĩ thì bỗng dưng cô gái kia tĩnh dậy, cô ta thét vào mặt tui nào là đồ sở khanh chơi xong dong gì gì tùm lum hết, bây giờ làm cô ta có bầu còn muốn chối bla bla bla... 
Ách giữa đàng lại quàng vô cổ làm tui tức muốn hộc máu, tui lôi cha nội bác sĩ qua và bảo ổng xét nghiệm di truyền ADN xem coi phải tui là cha cái bào thai hay không?
Sau khi xét nghiệm hồi lâu thì ông bác sĩ bước ra bắt tay tui lần nữa, ổng chúc mừng tui giải được nỗi oan, ổng bảo tui bị chứng vô sinh thì làm sao có con được. 
Tui cười lên hớn hở bỏ đi khỏi bệnh viện mà không thèm nhìn cô gái kia thêm một cái, trong lòng vui vẻ vì vừa thoát một tai nạn hết sức là vô duyên, tui tiếp tục lái xe ra chợ mua đồ cho con đi học...
Á đệch...Con?...Tui bị vô sinh mà!...Con ở nhà của ai???

Bác xù cao thủ!




Bác xù về nước, lên núi ở. Bác nuôi một con bò cái và sống rất giản dị, ngủ trên nệm cỏ, lánh xa trần thế...
Một lần bác xuống phố, bản tính thương người nên bác mua một tập vé số của một chị tàn tật. Và bác trúng luôn giải độc đắc đến 3 tỷ đồng.
Chả biết làm gì với số tiền khủng, bác dắt con bò cái tìm vào khách sạn 5 sao và đòi thuê phòng sang trọng nhất.
Tay lễ tân chỉ cho bác lên tầng 7, giới thiệu phòng này là phòng tổng thống số 1 thế giới đã ngủ. Bác xù dắt con bò cái lên phòng nhưng bị ngăn lại. Tay lễ tân hứa sẽ chăm sóc chu đáo cho con bò.
Vào phòng, bác choáng ngợp vì sự sang trọng của căn phòng. Mọi thứ đều dát vàng, TV rộng hết cả bức tường...Sợ mình làm hỏng mọi thứ, bác lăn ra sàn và ngủ thiếp đi..
Hôm sau, xuống thanh toán, ngoài tiền phòng đã niêm yết, tay lễ tân bảo: 
“Ông phải thanh toán thêm tiền giường mát xa 50 triệu”. 
“Ô lịt mịa, tao ngủ sàn mà”. 
“Tôi không biết, ông đã có thể dùng. Tiền xem TV 30 triệu”. 
“Thế là thế léo nào! Tau có bật nó lên đâu?”. 
“Tôi không biết, ông đã có thể bật. Tiền gái 100 triệu nữa!”. 
“ A lối! Tao có thấy đứa con gái nào đâu?”. 
“ Họ ở phòng bên cạnh, ông đã có thể chơi! Ông không thanh toán thì tôi gọi cảnh sát đến!”
Thế này thì quá thể lắm! Bác xù nghĩ bụng và quay lại bảo tay lễ tân: 
“Được thôi, nhưng mày phải trả tao 300 triệu!” 
“Tại sao?”. 
“ Vì mày đã ngủ với con bò cái của tao”. 
“Tôi à? Tôi mà phải ngủ với bò à?” 
“Tao léo cần biết, nó là bò cái và mày đã có thể ngủ với nó!”

Thứ Bảy, 28 tháng 4, 2018

Khẩu trang


Nghỉ lễ được mấy ngày...Hai Lúa lên thành phố chơi, thấy người ta đeo khẩu trang để tránh bụi, cũng muốn bắt chước cho giống người thành phố. Hai Lúa liền tới ngay cửa hiệu để sắm một cái khẩu trang, nhưng mua lộn miếng… băng vệ sinh. Hí hửng lắm, Hai Lúa đeo ngay “miếng” khẩu trang vào rồi đi vi vu ngoài đường. Chạy xe được một lúc, Hai Lúa thấy khó thở quá, bực mình tháo “miếng” khẩu trang ra tìm mãi mới thấy cái thùng rác (văn minh phết) quăng vào thùng rác. Vừa quăng xong, ngó vô thấy trong đó cũng có một “miếng” khác của ai đó vứt đi, Hai Lúa tức mình lẩm bẩm:
- Đ.M! May mà mình quăng đi kịp, chứ nếu không là bị hộc máu giống thằng này rồi!
Kinh vãi cả lúa...
Các bác hổng tin thì thoai 
Kết quả hình ảnh cho Khẩu trang
Kết quả hình ảnh cho Băng vệ sinh


Thứ Năm, 26 tháng 4, 2018

Hối hận muộn màng:

Ngày còn thanh niên tôi có yêu một cô gái do tuổi trẻ bồng bột tôi và cô ấy đã vượt qua giới hạn, 
rồi cô ấy có thai và tôi đã bỏ rơi cô ấy.
Sau vài năm tôi lại bắt đầu một cuộc tình mới do môi trường hay gần gũi chúng tôi ko kiềm chế được, cô ấy lại có thai và tôi lại bỏ cô ấy.
Sau này tôi lập gia đình được 5 năm nhưng ko có con, đi khám bác sĩ kết luận tôi bị vô sinh bẩm sinh không có khả năng sinh con.
Có lẽ đó là bài học và cái giá phải trả cho tuổi trẻ bồng bột... chẳng biết mình là ai.

Nhầm chuồng

Đêm qua em lại mơ trở về Séc. Đang mùa đẹp nhất trong năm, nhưng đẹp thì cũng không quên được bia. Vào một quán ăn sang trọng, bia ngon, rượu ngọt, các cô phục vụ xinh như tiên...
Bỗng dưng em thấy mót. Ra WC, gian dành cho đàn ông đều đóng hết, ngó sang gian dành cho quý bà thấy vắng ngắt liền đánh liều chạy vào. Ôi, sao mà lịch sự, sạch sẽ thế chứ? Em nhìn thấy ba cái nút bấm. Sao bên dành cho quý ông lại không có nhỉ? Phải thử xem sao.
Ở nút thứ nhất, em thấy có chữ TV. Ái chà, truyền hình mà không thấy màn hình, là cái gì nhỉ? Không sao, cứ thử phát! Vừa bấm, thấy ngay một dòng nước ấm phun lên, rửa rõ sạch sẽ tất thứ trời cho. A, TV là teplá voda. Sướng thật!
Nhìn nút thứ hai, thấy ghi HV. Gì đây? Chả lẽ lại là horká voda? Thử xem. Ấn một cái thấy hơi nóng vù vù, khô luôn. A, HV là horký vzduch. Đúng là quán hạng sang, chu đáo quá !
Nút thứ ba AOT. Nghĩ mãi không ra cái gì mặc dù đã vận hết trí nhớ về vốn tiếng Séc. Thôi, thử khác biết. Vừa bấm thì thấy tối tăm hết mặt mũi và chẳng còn biết gì nữa...
Tỉnh dậy, thấy mình nằm trong phòng trắng toát, sặc mùi ê te, một cô mặc đồ y tá đang lau mồ hôi trán cho em. Thấy em mở mắt, cô hỏi: Ông đã làm gì nên nông nỗi này? Thưa cô, tôi vào nhầm nhà vệ sinh nữ, ở đó có ba cái nút và tôi đã thử bấm. Lạy chúa! Ông bấm cả cái nút cuối sao? Vâng, có lẽ thế, tôi chẳng còn nhớ được gì nữa từ lúc đó. Rõ rồi, thưa ông, AOT là automatický odstraňovač tampónu. Thôi chết mẹ em rồi, nó là máy tự động huỷ băng vệ sinh. Vậy thưa cô, “cái ấy” của tôi? Vâng, đứt rồi, chúng tôi cố gắng nhưng chỉ cứu được một phần!
Ôi mẹ ơi, đi du lịch mà mất cái này về ăn nói sao với vợ đây? 
(Từ đấy anh ta có cái tên: Dũng cụt)

Thứ Ba, 17 tháng 4, 2018

PHƯƠNG PHÁP GIẢM CÂN

Ông Huynh nhậu nhiều nên mập quá. Ông đến bác sĩ kê đơn cho 7 viên thuốc và dặn uống trước khi ngủ. Đêm đầu tiên sau khi uống thuốc, ông thấy mình trôi dạt vào đảo hoang. Trên đảo có một cô gái đẹp không mặc gì. Ông liền rượt đuổi cô ta khắp đảo nhưng mà không tài nào bắt được. Tỉnh dậy thấy toát mồ hôi. Những đêm sau đó giất mơ lặp lại và có đêm bắt được, có đêm không. Kết quả ông giảm 25 kg. Ông Hoan hàng xóm cũng mập sau khi nghe kể sướng quá cũng tới bác sĩ và cũng được cấp 7 viên. Đêm đầu tiên ông ta háo hức chờ đắm tàu để dạt vào đảo hoang. Nhưng khác với ông Huynh, ông Hoan không thấy cô gái mà thấy một đám thổ dân rượt ông khắp đảo và cũng giảm được 25 kg. Ông ta liền tới gặp bác sĩ và thắc mắc:
- Tại sao cũng ông kê đơn mà ông Huynh mơ gặp gái, còn tôi gặp thổ dân là sao?
- Có gì đâu, ông Huynh đến phòng mạch tôi và trả tiền mặt, còn ông đến bệnh viện khám bằng sổ bảo hiểm y tế đó mà.

Thứ Sáu, 13 tháng 4, 2018

QUÊN

Cứ chiểu theo sách Đắc nhân tâm dậy, rằng, tên của một người là thứ âm thanh yêu quý nhất trần đời của người đó, thì mình rất nhiều phen đã trở thành kẻ đáng ghét nhất trần đời của người ta rồi. Vì sao, chán chả nói nữa. Giận mình lắm. Mà cũng hận đời lắm ý!
Có buổi sáng đi làm, vừa phi xe ra đầu phố thì một em gái xinh ơi là xinh ngồi ngay hàng bún gánh trên hè vẫy gọi rối rít, thân mật lắm. Tình huống bất ngờ, chẳng thể nhớ em là ai, tên em là gì. Thấy cái mặt mình đần thối, nụ cười trên gương mặt em tắt rất nhanh. Ú ớ mấy câu, "anh đang vội, lúc khác ngồi nhé...", rồi cắm cổ phóng như ma đuổi. Được một đoạn thì giật mình, thôi chết, là em N chứ ai! Mấy tháng trước, chả ngồi làm việc với em về bài vở chán chê trong phòng thu là gì! Giờ không có cơ hội sửa chữa rồi, vì lúc đó em đã hứng đủ cảnh bẽ bàng với chính mình và với mấy cô bạn ngồi ăn cùng rồi. Đau!
Lại có hôm ra đường mua bao thuốc lá thì đụng ngay thằng bạn cũ. Nói là cũ vì đứt liên lạc với nó có đến vài chục năm rồi. Thời trẻ trai oanh liệt, mình, nó và cả lũ mặt giặc vẫn có nhau trên từng cây số, thế mà giờ chịu không nhớ nổi cái tên!
Vỉa hè vắng, chẳng có hàng quán, hai thằng cứ thế cuốn nhau vừa đi vừa chuyện trò hồ hởi. Đành cứ diễn thôi, "Úi, anh em lâu quá nhể, các cụ thế nào, vợ con ra sao, mà vẫn con vợ cũ đấy hả?..." vân vân... Cái tên nó vẫn không bật ra! Lại "Nhớ con bé ấy không? Nó chia tay chồng cũ, bạn tôi, lại về ở với thằng chồng mới, cũng bạn tôi... A mà thằng T chết năm ngoái rồi. Nó ung thư gan..." vân vân... Cái tên nó vẫn không bật ra!... Lại "Dạo này hay tắc đường nhể. Ước gì biến mẹ đi đâu quách... A, mà sao mấy chú áo vàng cứ thích ra đứng giữa đường giơ cái que thế kia? Tội..." vân vân... Thế mà cái tên nó vẫn cương quyết không bật ra!...
Đến gần ngã tư đèn xanh đèn đỏ, thằng bạn mình bất ngờ dừng lại, mặt mũi cau có: "Này ông, đến lúc này, tôi có thể khẳng định, ông không nhớ tên tôi. Chán ông lắm!". Sĩ diện, định cãi, quên là quên thế đèo, nhưng sượng mồm không nói được, bèn gãi đầu "Ờ thì... ờ thì... đến tôi còn chán tôi nữa là...". Thằng bạn buông câu "Chào!", rồi nguẩy đít bỏ đi. Tự nhiên mình nổi cáu, gọi giật nó lại: "Này ông, thế tôi hỏi thật ông, ông có nhớ tên tôi?". Nó đáp tỉnh bơ: "Tôi mà nhớ tên ông thì việc đéo lẵng nhẵng theo ông suốt con phố dài thế! Dở hơi à?!..."
Liếu mịa tiên sư, thằng này là chó chứ không phải là người!!!
Hờ...

Thứ Năm, 12 tháng 4, 2018

Thầy, trò

Hồi bé đi học, tôi nhớ đến trường gọi thầy giáo là thầy và xưng con. Thầy vẫn cầm thước kẻ quật vào tay con nếu viết không đúng dòng kẻ. Phụ huynh không ai dám kêu ca một tiếng, vì nghĩ rằng thầy có thương thì thầy mới đánh. Như cha dạy con vậy.
Hai ba năm sau, trò không xưng con nữa mà xưng em. Thầy gọi trò là em và không còn chuyện đánh học sinh nữa. Nhưng có thêm tiết mục quỳ trên bục hay đứng úp mặt vào tường. Giáo dục XHCN mà.
Sang Tiệp học, từ thầy giáo đến người dân gọi tôi là "ông", hay "ngài" (pane). Con gái thì được goi là cô (slečno). Cũng có lúc người ta gọi là đồng chí (soudruhu), nhưng rất ít khi. Nhất là sau lễ nhận bằng thì người ta luôn gọi là "ông kỹ sư", "hay ngài kỹ sư" tùy theo mình dịch. Ông nào sang đó cũng dùng từ đó thôi, thủ tướng hay tổng thống cũng thế.
Về công tác ở trường đại học. Thầy trò gọi nhau là đồng chí. Sinh hoạt liên chi đoàn, học sinh là đảng viên, còn thầy đang phải phần đấu, bị phê bình cứ nhũn như con chi chi.
May mắn được cái học bổng sang Pháp. Ở đó người ta gọi mình là ông, là ngài, "me sừ" (monsieur). Các cô gái thì được gọi là cô (madmoiselle) hay có chồng thì gọi là bà (madame).
Không hiểu tất cả những cái đó có liên quan gì đến tình trạng giáo dục hiện nay. Nhưng khi nhìn cái khẩu hiệu "Tiên học lễ, hậu học văn", tôi thấy rỗng tuếch.
Tôi có một người thầy khả kính. Cuồi đời thầy mở trường tư thục và mời tôi tham gia. Tôi bận không tham gia được, nhưng nghe ý tưởng của thầy thì nhân văn lắm, cao siêu lắm nên tôi làm được gì giúp thầy thì tôi cố làm. Thế rồi vài năm sau, bạn tôi đem con gửi gắm thầy và chứng kiến cảnh đau lòng Phụ huynh kéo đến cãi nhau tay đôi với thầy hiệu trưởng...
Còn ở trường tôi, một hôm có anh bạn đồng nghiệp ra ngồi quán chè xanh, nghe học sinh vanh vách kể chuyện với nhau về đời tư của chính mình, có những chuyện chẳng hề có, trong khi thầy ngồi đó mà chúng chẳng hề biết mặt.
Chuyển sang trường khác. Có hôm một thày giáo trẻ vì nhắc học sinh mất trật tự mà nó chẳng nghe thấy, bèn ném một cục phấn vào người nó. Nó bèn rủ thầy ra ngoài phố tay bo (để khỏi mang tiếng trường!). Thầy thì bị xúc phạm quá, không chịu đuợc muốn chơi luôn, may mà tôi ngăn lại .Tôi bảo là thầy không có bảo hiểm khi đánh nhau với học trò đâu. Chuyện tưởng dừng ở đó. Không ngờ mấy hôm trước nghe kể lại là thầy đi trên phố bị học sinh đuổi đánh bằng gậy.
Cũng có một chuyện mà tôi thấy mát lòng. Năm ở Canada về, tôi có mang theo chiếc USB 8Gb. Lúc đó ở ta còn hiếm lắm. Nó giúp tôi rất đắc lực trong giảng dạy. Nhưng một hôm, sau giờ ra chơi, tôi thấy chiếc USB cắm trên máy tính của mình bị đổi bằng một chiếc USB 2Gb.
Tôi nói với học sinh là thầy đau lòng lắm. Thầy đi dạy 30 năm rồi, sao lại bị học sinh đối xử thế này. Sau đó tôi mớm lời cho mấy thầy giáo trẻ, tuyên truyền là "với trình độ của thầy ấy thì thừa sức biết cái USB 2Gb ấy của ai". Nói vậy thôi chứ tôi cũng không làm được gì. Phục hồi toàn bộ các tệp bị xóa trên USB của học sinh, tôi chỉ thu được một thông tin đáng chú ý. Đó là bức ảnh của một cô gái trẻ rất xinh.
Chiều hôm sau, tôi nhận được một cuộc điện thoại, từ bốt điện thoại công cộng. Người gọi cố tình làm méo tiếng mình.
- Thưa thầy, em là học sinh của thầy, đã trót dại... Em xim mang trả lại thầy cái USB.
Tôi bảo em là không có vấn đề gì. Em gọi cho thầy như thế này là tốt lắm rôi. Thầy sẽ giữ kín chuyện này.
Và hôm sau, em học sinh đó đã đến gặp tôi, rất ăn năn xin lỗi. Tôi tiếp em như khách và khuyên nhủ em, động viên em.
Đến nay thì tôi đã quên tên, quên mặt em học sinh đó. Nhưng tôi vẫn thầm mong em ra đời thành đạt.
Kể lại những điều này, tôi muốn nói một điều là trong giáo dục, để có thể dạy học sinh nên người, điều tối quan trọng là thấy phải tôn trọng trò và trò phải tôn trọng thầy. Quan hệ thầy và trò không phải quan hệ kẻ cho người nhận, mà là tình thân gia đình và đối đãi nhau với lòng tôn kính.
Chúng ta có thể chê học sinh thời nay, có thể chê phụ huynh học sinh thời nay. Nhưng họ đều đã đi ra từ cái lò giáo dục của chúng ta!

Thứ Bảy, 7 tháng 4, 2018

8 CÂU CHUYỆN HAY...

1) CÂU CHUYỆN THỨ NHẤT
Một hôm nọ, thư ký nói với giám đốc:
- Anh à, em có bầu rồi.
Giám đốc vẫn làm việc, cười mỉm rồi nhẹ nhàng nói:
- Anh triệt sản lâu rồi.
Nữ thư ký ngây ra một lúc gượng cười nói:
- Em chỉ nói đùa với anh thôi mà.
Giám đốc nhìn cô một lúc, uống ngụm trà rồi nói:
- Anh cũng thế.
 Suy ngẫm:
Sống trong giang hồ, dù gặp việc gì cũng chớ hoang mang, cứ bình tĩnh rồi đâu sẽ có đó.
2) CÂU CHUYỆN THỨ HAI
Ba chàng trai đến nhà cô gái hỏi cưới. Phụ huynh mời tự giới thiệu.
A nói:
- Nhà cháu có vài tỷ đồng.
B nói:
- Nhà cháu có một loạt bất động sản, trị giá vài chục tỷ.
C nói:
- Cháu không có gì cả ngoài đứa con trong bụng con gái bác.
A, B không nói gì cả, chuồn đi.
 Suy ngẫm:
Khi cạnh tranh, chưa hẳn có tiền mới giải quyết được, mấu chốt là ta phải có nội ứng ở vị trí thích hợp.
3) CÂU CHUYỆN THỨ BA
Bảy năm trước anh ta bỏ rơi vị hôn thê để đi nước ngoài, giờ đã có thành tựu, nhớ về người xưa, lại được biết cô sống rất vất vả, nên tìm cách đến thăm.
Anh thấy cô đang cạo vảy cá, bên cạnh là một bé trai rất giống anh, đột nhiên trong lòng rất bối rối.
Cô tự dưng ngẩng đầu nói với sang dãy hàng đối diện:
- Anh còn không mau mà đi về nấu cơm cho con.
Anh thở dài một hơi, lặng lẽ bỏ đi.
Cô vội vã hướng sang bên người đàn ông phía đối diện nói:
- Chuyện vừa nãy cho tôi xin lỗi nhé.
Suy ngẫm:
Nếu đã không muốn trở thành gánh nặng của anh, thì cũng không muốn để anh phải sống trong áy náy.
4) CÂU CHUYỆN THỨ TƯ
Bố đang sửa xe, con trai cầm mảng đá vẽ lên vỏ xe. Bố nhìn thấy, giận quá, văng cái kìm sắt đánh vào tay con. Con phải nhập viện, gãy xương ngón tay. Con nhẹ nhàng nói với bố:
- Bố ơi, sẽ nhanh khỏi thôi, bố đừng lo nhé.
Bố cảm thấy vô cùng ân hận, đùng đùng chạy về nhà định đập nát xe ô tô của mình. Đập vào mắt bố là dòng chữ mà lúc nãy con đang viết dở: "Bố ơi, con yêu bố!"
Suy ngẫm:
Có rất nhiều việc nếu ta nghĩ kỹ hơn một chút rồi mới quyết định thì sẽ tốt hơn nhiều.
5) CÂU CHUYỆN THỨ NĂM
Trên thảo nguyên có hai mẹ con nhà sư tử. Sư tử con hỏi mẹ:
- Mẹ ơi, hạnh phúc ở đâu?
Mẹ bảo:
- Hạnh phúc ở đuôi con đấy.
Sư tử con ngây ngô cứ gắng sức đuổi theo đuôi mình, mà mãi không thể bắt được.
Sư tử mẹ nhìn con cười hiền hậu nói:
- Ngốc ạ, không cần phải đuổi theo hạnh phúc. Chỉ cần con ngẩng cao đầu hướng về phía trước, thì hạnh phúc sẽ mãi mãi đuổi theo con.
 Suy ngẫm:
Nhiều khi ta không phải cố gắng đuổi theo thứ gì đó, cứ ngẩng cao đầu mà bước tiếp, thành công và hạnh phúc sẽ đuổi theo.
6) CÂU CHUYỆN THỨ SÁU
Cô gái mù không có gì cả, trên đời này chỉ còn có mỗi người yêu ở bên cạnh. Anh hỏi cô:
- Nếu mắt em khỏi rồi, em có lấy anh không?
Cô gái gật đầu đồng ý.
Rất nhanh sau đó, cô được hiến giác mạc, có thể nhìn thấy bình thường, mới phát hiện người yêu cô cũng bị mù.
Khi chàng trai cầu hôn, cô đã từ chối.
 Suy ngẫm:
Khi một số việc thực sự xảy ra, liệu rằng ai cũng có thể đặt mình vào hoàn cảnh của người khác để yêu thương.
7) CÂU CHUYỆN THỨ BẢY
Khi cầu hôn anh nói:
- Hãy tin anh.
Khi cô sinh cho anh một đứa bé kháu khỉnh, anh nói:
- Để em phải vất vả rồi.
Khi con gái lấy chồng, anh nói:
- Còn có anh.
Khi cô lâm bệnh nặng, anh nói:
- Anh vẫn ở đây.
Khi cô sắp phải ra đi, anh nói:
- Em đợi anh nhé.
Anh chưa bao giờ nói: "Anh yêu em!" nhưng tình yêu chưa bao giờ rời xa!
 Suy ngẫm:
Có những người không giỏi biểu đạt nhưng ai dám nói họ thiếu thốn tình yêu.
😎 CÂU CHUYỆN THỨ TÁM
Con không nuôi được mẹ già, định cõng mẹ lên núi để mẹ lại đó. Buổi chiều tối, con nói với mẹ sẽ đưa mẹ lên núi dạo chơi. Mẹ phấn khởi trèo lên lưng con. Cả đường con chỉ nghĩ đến việc sẽ trèo lên thật cao rồi bỏ mẹ ở đó. Đến khi phát hiện ra mẹ đang âm thầm rắc hạt đậu xuống đường, con đã rất tức giận quát:
- Mẹ rắc hạt đậu làm gì hả?
Cuối cùng, mẹ đã trả lời một câu khiến đứa con khóc đẫm nước mắt:
- Con ngốc của mẹ, mẹ sợ tý nữa con đi về một mình sẽ bị lạc đường.
 Suy ngẫm:
Tình yêu thương của cha mẹ sẽ đi theo ta cả một đời, dù cho họ đã già, dù cho họ có rời xa!

Ngẫm...

1. Vợ muốn chồng về nhà sớm, nên đã ra quy định: Nếu sau 11h mà chưa về nhà là khóa cửa. Tuần đầu tiên đã có hiệu quả, tuần thứ 2 ông chồng lại về muộn, người vợ đã theo quy định mà khóa trái cửa…
Cuối cùng người chồng đã ngủ luôn ở công ty mà không về nhà nữa. Người vợ rất chán nản không biết phải làm sao, nhưng sau khi có cao nhân chỉ bảo, bà đã đưa ra một quy định mới:
Nếu như 11 giờ đêm mà chưa về bà sẽ mở cửa đi ngủ. Ông chồng nghe thấy rất kinh hãi, từ đó trở đi ông chồng luôn về rất đúng giờ.
Ngẫm: Qua đó chúng ta có thể thấy những quy định khắt khe không thể ép buộc được lòng người, mà nó phải xuất phát từ lợi ích của người phải thực hiện thì mới có tác dụng.
2. Gà con nói với mẹ: Mẹ có thể không đẻ trứng và đi chơi cùng con không? Gà mẹ trả lời: Không được, mẹ phải làm việc. Gà con lại nói: Nhưng mẹ đã đẻ rất nhiều trứng rồi. Gà mẹ trả lời: 1 ngày không đẻ trứng, dao thái thịt sẽ kề bên cổ, 1 tháng không đẻ trứng, thì chắc chắn mẹ sẽ phải nằm trong nồi.
Ngẫm: Bạn tồn tại bởi vì bạn tạo ra giá trị cho cuộc sống, bạn bị đào thải bởi vì bạn đã không còn giá trị. Giá trị của quá khứ không đại biểu cho tương lai, đó là lý do vì sao mỗi ngày chúng ta đều phải tiếp tục cố gắng…
3. Cây tre phải dùng 4 năm để mọc được 3cm, nhưng từ năm thứ 5 trở đi, nó có thể mọc 30cm mỗi ngày, chỉ trong vòng 6 tuần nó có thể mọc được 15m. Thực ra, cây tre đã sử dụng 4 năm đầu chỉ để phát triển bộ rễ.
Ngẫm: Đối với người hay sự việc thì cũng đều như thế, chúng ta không nên lo lắng phải làm nhiều mà không có hồi báo. Bởi vì khi chúng ta làm, chúng ta cho đi thì đây đều là giai đoạn cắm rễ. Đợi đến khi thời cơ đến, bạn sẽ vươn tới một tầm cao mà không ai dám ngờ tới
4. Người chồng về nhà sau một ngày làm việc vất vả, mở cửa nhìn thấy vợ đang đánh con. Chồng liền nhẫn nhịn đi vào bếp tìm đồ ăn, thấy nồi cháo trên bàn anh bèn múc một bát để ăn. Ăn xong anh nói, giáo dục con phải dùng đạo lý chứ không được dùng bạo lực. Người vợ nói:“Em vừa vất vả nấu nồi cháo ngon thế này, thế mà nó lại đi đổ nước tiểu vào, anh xem như thế thì ai mà nhẫn chịu được? Người chồng nghe thấy liền tức đỏ mặt, anh lập tức đứng dậy và tiến đến cậu con trai…
Ngẫm: Nếu như đứng ở ngoài cuộc, thì ai cũng có thể giữ được tâm thái hòa ái. Nhưng người trong cuộc thì rất khó giữ được bình tĩnh. Do đó không nên vội vàng đánh giá ai đó, bởi vì bạn không nằm trong hoàn cảnh của họ.
5. Lão hòa thượng hỏi tiểu hòa thượng: “Nếu như con tiến lên một bước là chết, lùi sau một bước cũng chết, vậy con sẽ làm như nào?” Tiểu hòa thượng liền trả lời: “Con sẽ đi sang đường bên cạnh.”
Ngẫm: Khi gặp phải tình thế tiến thoái lưỡng nan, nếu như chúng ta có thể đứng ở một góc độ khác để suy xét vấn đề, thì chắc chắn bạn sẽ tìm được một hướng đi mới.
6. Nếu như nhỏ một giọt mực vào một cốc nước, thì cốc nước này sẽ đổi mầu và không thể uống được nữa. Nếu một giọt mực nhỏ vào biển cả, thì biển vẫn mặn và vẫn xanh biếc như trước đây.
Ngẫm: Lý do là sự khoan dung và độ lượng của 2 cái này là khác nhau.
Kết: Nếu như chúng ta làm việc gì cũng nghĩ cho lợi ích của người khác trước, không ngừng cố gắng trong mọi hoàn cảnh để vươn lên. Đứng ở một góc độ khác để tìm hướng đi, và đứng ở góc độ của đối phương để hiểu người khác hơn và có một tấm lòng bao la như biển cả. Thì chắn chắn bạn sẽ là người mà ai ai cũng muốn kết bạn và cuộc sống sẽ mỉm cười với bạn.
Chúc bà con cuối tuần vui vẻ..!

Chủ Nhật, 18 tháng 3, 2018

Mua rơm mà ăn...

- Sao anh không ngủ cứ nhìn xuống em hoài vậy?
- Anh ngủ chuyên nằm úp và mở mắt em ạ.
Cô gái kêu lạnh chân, nhờ tôi xuống kéo mền đắp dùm 2 chân.
- Lạnh quá anh ạ ? mình kể chuyện vui đi, em không ngủ được.
- Chuyện gì được nhỉ ? em kể trước đi.
- Chuyện về cô giáo anh nhé?
- Thôi thôi, chuyện giáo viên nghe buồn lắm, em kể chuyện gì vui vui một tí đi.
Em bắt đầu kể: "Vua đi đánh trận, giao thằng hầu trông nom công chúa xinh đẹp. Dặn thực hiện mọi yêu cầu của công chúa.
Đêm 1 công chúa cởi truồng gọi hầu vào phòng ngủ. Kêu lạnh. Hầu lấy mền đắp cho công chúa.
Đêm 2 lại gọi. Hầu vào phòng không thấy có mền đâu nữa. Hầu lấy rèm cửa đắp cho công chúa.
Đêm 3 lại gọi. Không có mền, không có rèm. Hầu cởi áo đắp cho công chúa.
Vua đi trận về hỏi công chúa?
- Hầu có làm theo yêu cầu của con không ?
- Chả làm gì cả cha ạ.
- À... à.... Vậy thì mai chém.
Trước khi chết, hầu than vãn với đao phủ. Đao phủ bảo:
- Thấy đống rơm kia không ?
- Thấy.
- Ăn đi. Mày đúng là 1 con bò.
Tôi phá lên cười vì câu chuyện của em và tôi ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Lúc đến trạm dừng chân, em quyết định đổi chuyến xe khác. Tôi nhanh tay giúp em lấy hành lý. Em đưa tôi tờ 100K. Tôi ngạc nhiên hỏi:
- Tôi chỉ muốn giúp em thôi mà.
- Anh cầm đi. Tiền này để anh mua rơm mà ăn.
.....
Tôi ngơ ngác không hiểu???
....
Cả nhà có ai không hiểu như em không
....
Sưu tầm

Tiếng Việt tuyệt vời.

Nhà nghiên cứu Dân tộc học và Việt học Đinh Trọng Hiếu từ Paris vừa gửi cho tôi một bài thơ sưu tầm được.
Không biết tác giả bài thơ là ai nhưng tôi phải bái phục.
Người Việt phải giữ gìn tiếng Việt.
Đừng giở những thứ trò cải tiến nhảm nhí. Cải tiến nhảm nhí chính là phá hoại chữ nghĩa của bao thế hệ cha ông để lại.
Xin cảm ơn Anh Đinh Trọng Hiếu và xin chia sẻ cùng quý vị bạn bè.
                                       (lượm lặt trên Internet)
                                                                                                  
TIẾNG VIỆT TUYỆT VỜI

1. Bài thơ gốc.

Ta mến cảnh xuân ánh sáng ngời
Thú vui thơ rượu chén đầy vơi
Hoa cài giậu trúc cành xanh biếc
Lá quyện hương xuân sắc thắm tươi.
Qua lại khách chờ sông lặng sóng
Ngược xuôi thuyền đợi bến đông người
Xa ngân tiếng hát đàn trầm bổng
Tha thướt bóng ai mắt mỉm cười.

2. Ðọc ngược bài gốc từ dưới lên:

Cười mỉm mắt ai bóng thướt tha
Bổng trầm đàn hát tiếng ngân xa
Người đông bến đợi thuyền xuôi ngược
Sóng lặng sông chờ khách lại qua
Tươi thắm sắc xuân hương quyện lá
Biếc xanh cành trúc giậu cài hoa
Vơi đầy chén rượu thơ vui thú
Ngời sáng ánh xuân cảnh mến ta.

3. Bỏ hai chữ đầu mỗi câu trong bài gốc,
(ta được bài ngũ ngôn bát cú, luật bằng vần bằng):

Cảnh xuân ánh sáng ngời
Thơ rượu chén đầy vơi
Giậu trúc cành xanh biếc
Hương xuân sắc thắm tươi
Khách chờ sông lặng sóng
Thuyền đợi bến đông người
Tiếng hát đàn trầm bổng
Bóng ai mắt mỉm cười.

4. Bỏ hai chữ cuối mỗi câu trong bài gốc,
đọc ngược từ dưới lên, ta được bài
(ngũ ngôn bát cú, luật bằng vần bằng):

Mắt ai bóng thướt tha
Ðàn hát tiếng ngân xa
Bến đợi thuyền xuôi ngược
Sông chờ khách lại qua
Sắc xuân hương quyện lá
Cành trúc giậu cài hoa
Chén rượu thơ vui thú
Ánh xuân cảnh mến ta.

5. Bỏ ba chữ cuối mỗi câu trong bài gốc,
(ta được bài tám câu x bốn chữ)

Ta mến cảnh xuân
Thú vui thơ rượu
Hoa cài giậu trúc
Lá quyện hương xuân
Qua lại khách chờ
Ngược xuôi thuyền đợi
Xa ngân tiếng hát
Tha thướt bóng ai.

6. Bỏ ba chữ đầu mỗi câu trong bài gốc,
(đọc ngược từ dưới lên, ta được bài tám câu x bốn chữ).

Cười mỉm mắt ai
Bổng trầm đàn hát
Người đông bến đợi
Sóng lặng sông chờ
Tươi thắm sắc xuân
Biếc xanh cành trúc
Vơi đầy chén rượu
Ngời sáng ánh xuân.

7. Bỏ bốn chữ đầu mỗi câu trong bài gốc,
(ta được bài tám câu x ba chữ).

Ánh sáng ngời
Chén đầy vơi
Cành xanh biếc
Sắc thắm tươi
Sông lặng sóng
Bến đông người
Ðàn trầm bổng
Mắt mỉm cười.

8. Bỏ bốn chữ cuối mỗi câu trong bài gốc,
(đọc ngược từ dưới lên, ta được bài tám câu x ba chữ).

Bóng thướt tha
Tiếng ngân xa
Thuyền xuôi ngược
Khách lại qua
Hương quyện lá
Giậu cài hoa
Thơ vui thú
Cảnh mến ta./.

(KHÔNG BIẾT TÁC GIẢ)

Nhà Nghiên Cứu Đinh Trọng Hiếu sưu tầm.

Thứ Bảy, 17 tháng 3, 2018

‘Cậu nhỏ’ nổi dậy!

Một hôm rảnh rỗi chẳng có việc gì làm, ‘cậu nhỏ’ nhà ta mới nghĩ ra chuyện đòi tăng lương.
Cậu viết hẳn 1 lá đơn: Kính gửi Hội đồng quản trị! Tôi, tự ‘cậu nhỏ’, yêu cầu được tăng lương vì những lý do như sau:
1. Tôi phải làm công việc lao động chân tay
2. Tôi làm việc ở độ sâu
3. Tôi luôn phải làm việc bằng đầu
4. Tôi không được nghỉ định kỳ, nghỉ cuối tuần hay nghỉ lễ
5. Tôi phải làm việc trong môi trường ẩm ướt, tối tăm
6. Tôi không được trả thêm tiền làm việc ngoài giờ hay tăng ca

Và sau đây là phản hồi của phòng Quản lý nhân sự: 
Sau khi xem xét đơn yêu cầu cũng như những lý lẽ anh đã nêu, hội đồng quản trị từ chối yêu cầu của anh với những lý do sau:
1. Anh không làm việc suốt 8 tiếng
2. Anh ngủ trong giờ làm việc ngay sau khi làm xong việc một cách sơ sài
3. Anh không luôn nghe theo lệnh của ban điều hành
4. Anh không chịu ở yên tại vị trí được giao mà hay ghé thăm những khu vực khác
5. Anh thường hay nghỉ không theo lịch phân công
6. Anh không bao giờ chịu chủ động trong công việc
7. Anh luôn cần được tạo áp lực và kích thích mới chịu bắt đầu làm việc
8. Anh không luôn tuân theo những biện pháp ‘An toàn lao động’, ví dụ: như không mặc đồ bảo hộ
9. Anh không thích làm việc tăng ca
10. Đôi khi anh bỏ vị trí được giao trước khi hoàn thành công việc
Và nếu như tất cả những điều trên còn chưa đủ thì chúng tôi xin nói thêm là anh đã thường xuyên bị nhìn thấy ra vào chỗ làm việc với 2 túi lớn rất khả nghi...

BUÔN LẬU cát

Một cô gái đèo theo hai bao tải cát trên chiếc xe đạp rất đẹp. Qua đồn biên phòng, cán bộ Biên phòng hỏi:
- Cô chở cái gì trong bao tải vậy?
Cô gái nhẹ nhàng trả lời:
- Chỉ là cát thôi.
Biên phòng không tin, bắt đổ ra kiểm tra, thì đúng là chỉ toàn cát.
Ngày qua ngày, hôm nào cũng thấy cô chở theo hai bao cát... Biên phòng rất cảnh giác, sợ cô ta vùi cái gì bên trong, nên hàng ngày vẫn kiên nhẫn kiểm tra, nhưng vẫn chỉ toàn cát. Nhiều năm sau, khi đã về hưu, anh cán bộ biên phòng gặp lại cô gái hỏi:
- Tôi làm cửa khẩu bao năm qua, nhưng không hiểu cô đã buôn lậu gì qua biên giới?
Cô gái tươi cười đáp:
- Dạ, em buôn lậu xe đạp ạ...!!!!!!!!

Thuê bao trả sau...

Hai vợ chồng cãi nhau ỏm tỏi, cô vợ vừa khóc rấm rứt vừa nói:
- Anh bỏ ra có 2 chỉ vàng để cưới tôi mà lại đày đọa tôi cả đời vậy sao? Trong khi anh hãy lên trên mạng mà xem, người ta bỏ ra một đống tiền trên 16 tỉ cho một cô gái mà chỉ được phép dùng có 7 năm thôi.
Tay chồng kia cũng không vừa, gân cổ lên nói:
- Người ta dùng thuê bao trả trước, còn tôi dùng thuê bao trả sau. Cô thử tính đi, từ 2 chỉ vàng của tôi đặt cọc, đến lương lậu tháng nào tôi cũng nộp cho cô đủ cả, đó là chưa tính nhà cửa đất đai. Mấy cô gái đó sau vài năm là hết giá trị, có ai thuê bao tiếp thì bị hạ giá cho đến khi còn con số không. Còn riêng cô thì giá tăng theo lương, càng già càng tăng, khi hết hạn sử dụng cũng tăng. Tôi hợp đồng với cô là bản hợp đồng vô thời hạn, coi như là tôi bị đi tù chung thân khổ sai. Vậy cô xem cái nào hơn hả?
- !?!

Thứ Ba, 6 tháng 3, 2018

Cách vào đề bá đạo của thầy giáo

Đầu giờ toán, thầy giáo ra câu đố dành cho cả lớp.
– Thầy hỏi các em, ăn cắp nhạc thì gọi là gì?.
– Thưa thầy là đạo nhạc ạ!
– Thế ăn cắp ý tưởng là gì?
– Là đạo ý tưởng ạ!
– Ăn cắp thơ gọi là gì?
– Là đạo thơ ạ!
– Vậy còn ăn cắp răng?
Cả lớp ngơ ngác nhìn nhau…
– Các em mở sách, hôm nay chúng ta sẽ học… ”đạo hàm”.

Chủ Nhật, 4 tháng 3, 2018

Báo vớ vẩn + CƯỚP!

Đôi vợ chồng trẻ ăn tối xong,anh chồng ngồi đọc báo cho vợ nghe :
- Lại thêm 1 căn bệnh ung thư nữa do hút thuốc lá…
- Anh bỏ thuốc ngay.
- Uống rượu,huynh đệ tươg tàn..
- Đấy,anh bỏ rượu đi…
- Tình dục nhiều có hại cho sức khỏe…
- Anh xé ngay tờ báo cho em. Vớ vẩn…
- !!!

và 


1 người khách ăn xong bát phở
- Phục vụ, tính tiền!
- Dạ 150 ngàn
- Cái gì 150 ngàn 1 bát phở! Không giảm giá được cho đồng nghiệp à
- Ơ thế quý khách cũng bán phở à ???
- Không......ăn cướp !!!

Thứ Bảy, 3 tháng 3, 2018

Bất cân xứng

Bắc tình yêu lên cân
Chẳng bao giờ bằng cả
Lúc anh nặng mùa xuân
Em nhẹ tênh mùa hạ
Anh đang vui hoa lá 
Em lại buồn cành khô
Khi anh là xóm vắng
Em lại là thủ đô
Lúc em là công chúa
Anh lại là thằng gù
Khi anh là ông vua
Em là cô dân nữ
Khi anh là hoàng tử
Em lại là nữ tu
Khi em nằm em ngủ
Anh thức ngồi anh ru 
Cả đời theo em chạy
Anh như cái đèn cù

Thứ Hai, 26 tháng 2, 2018

Làm kinh doanh hãy nhớ: nhiều - ít

  1. Tiền chảy về nơi có nhiều tiền.
  2. Người tập trung về nơi có nhiều người.
  3. Thông tin đi đến nơi có nhiều thông tin.
  4. Giá cả có xu hướng đắt lên ở nơi đắt đỏ.
  5. Người càng chi ít thì càng ít có tiền
  6. Lấy tiền của nhiều anh nghèo trả tiền cho ít anh giầu.
  7. Danh càng nhiều thì tiền càng nhiều.
  8. Quyền càng nhiều thì tiền càng nhiều.
  9. Tiền càng nhiều thì danh càng nhiều.
  10. Tiền càng nhiều thì quyền càng nhiều.
  11. Ngày càng có nhiều người có nhiều tiền đi đến nơi tiêu nhiều tiền.
  12. Ngày càng có nhiều người giầu không biết mình có bao nhiêu tiền.
  13. Người càng có nhiều tiền thì tỷ lệ % tiền của mình làm từ thiện càng cao.
  14. Giá cả càng cao thì lòng thỏa mãn của người mua được hàng càng cao.