Pozdrav

Tady jsi doma, jen tady a nikde jinde je to tvá země, tobě patří a ty patříš k ní, jenom k ní.

Thứ Sáu, 13 tháng 4, 2018

QUÊN

Cứ chiểu theo sách Đắc nhân tâm dậy, rằng, tên của một người là thứ âm thanh yêu quý nhất trần đời của người đó, thì mình rất nhiều phen đã trở thành kẻ đáng ghét nhất trần đời của người ta rồi. Vì sao, chán chả nói nữa. Giận mình lắm. Mà cũng hận đời lắm ý!
Có buổi sáng đi làm, vừa phi xe ra đầu phố thì một em gái xinh ơi là xinh ngồi ngay hàng bún gánh trên hè vẫy gọi rối rít, thân mật lắm. Tình huống bất ngờ, chẳng thể nhớ em là ai, tên em là gì. Thấy cái mặt mình đần thối, nụ cười trên gương mặt em tắt rất nhanh. Ú ớ mấy câu, "anh đang vội, lúc khác ngồi nhé...", rồi cắm cổ phóng như ma đuổi. Được một đoạn thì giật mình, thôi chết, là em N chứ ai! Mấy tháng trước, chả ngồi làm việc với em về bài vở chán chê trong phòng thu là gì! Giờ không có cơ hội sửa chữa rồi, vì lúc đó em đã hứng đủ cảnh bẽ bàng với chính mình và với mấy cô bạn ngồi ăn cùng rồi. Đau!
Lại có hôm ra đường mua bao thuốc lá thì đụng ngay thằng bạn cũ. Nói là cũ vì đứt liên lạc với nó có đến vài chục năm rồi. Thời trẻ trai oanh liệt, mình, nó và cả lũ mặt giặc vẫn có nhau trên từng cây số, thế mà giờ chịu không nhớ nổi cái tên!
Vỉa hè vắng, chẳng có hàng quán, hai thằng cứ thế cuốn nhau vừa đi vừa chuyện trò hồ hởi. Đành cứ diễn thôi, "Úi, anh em lâu quá nhể, các cụ thế nào, vợ con ra sao, mà vẫn con vợ cũ đấy hả?..." vân vân... Cái tên nó vẫn không bật ra! Lại "Nhớ con bé ấy không? Nó chia tay chồng cũ, bạn tôi, lại về ở với thằng chồng mới, cũng bạn tôi... A mà thằng T chết năm ngoái rồi. Nó ung thư gan..." vân vân... Cái tên nó vẫn không bật ra!... Lại "Dạo này hay tắc đường nhể. Ước gì biến mẹ đi đâu quách... A, mà sao mấy chú áo vàng cứ thích ra đứng giữa đường giơ cái que thế kia? Tội..." vân vân... Thế mà cái tên nó vẫn cương quyết không bật ra!...
Đến gần ngã tư đèn xanh đèn đỏ, thằng bạn mình bất ngờ dừng lại, mặt mũi cau có: "Này ông, đến lúc này, tôi có thể khẳng định, ông không nhớ tên tôi. Chán ông lắm!". Sĩ diện, định cãi, quên là quên thế đèo, nhưng sượng mồm không nói được, bèn gãi đầu "Ờ thì... ờ thì... đến tôi còn chán tôi nữa là...". Thằng bạn buông câu "Chào!", rồi nguẩy đít bỏ đi. Tự nhiên mình nổi cáu, gọi giật nó lại: "Này ông, thế tôi hỏi thật ông, ông có nhớ tên tôi?". Nó đáp tỉnh bơ: "Tôi mà nhớ tên ông thì việc đéo lẵng nhẵng theo ông suốt con phố dài thế! Dở hơi à?!..."
Liếu mịa tiên sư, thằng này là chó chứ không phải là người!!!
Hờ...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét