Pozdrav

Tady jsi doma, jen tady a nikde jinde je to tvá země, tobě patří a ty patříš k ní, jenom k ní.

Chủ Nhật, 21 tháng 6, 2015

Táng kiểu gì đây?

Về hưu nên được cái rảnh rỗi, thích gì làm nấy, đang định vào ngủ trưa thì vợ ngáy to hơn tiếng tivi nên đành ra phòng ngoài ngồi uống chè xanh một mình. Chợt nhớ hôm đi tang lễ bố đứa bạn mất, ngồi “hóng” nhưng không “hớt” nghe được mấy bà thuộc Câu lạc bộ Người cao tuổi “tám” về hậu cái chết, vội mở máy tính gõ được ngần này:
Bàn về hậu cái chết
Bà Ham: Này các cụ, tôi được biết bây giờ ai chết mà hỏa táng thì được hỗ trợ 3,5 triệu đấy.
Bà Sống: Ôi tôi biết lâu rồi, nhưng hỏa táng nóng lắm.
Ông Sợ: Đấy là chưa nói…nhưng các bà phải bí mật đấy… Khi đưa vào hỏa táng là họ bỏ xác ra, lấy quan tài quay vòng không hóa, cởi hết đồ chỉ còn đồ lót rồi cho vào khay, cứ 6 xác một mẻ và xèo 1 cái là xong.
Bà Ham: Thế thì mình bán khỏa thân ở thế giới bên kia à, nghe mà thấy xấu hổ quá.
Ông Sợ: Không, họ cũng hóa 1 bộ sau nhưng hóa riêng mẻ khác cho đỡ tốn điện.
Bà Sống: Thế thì nam nữ lẫn lộn biết của mình ở đâu để lấy mà mặc?
Bà Ham: Thôi, thế thì tôi lại về sửa di chúc vậy. Phải địa táng thôi.
Ông Sợ: Nhưng địa táng thì lạnh lắm, mùa đông mà nằm dưới nước thì có mà cảm lạnh thường xuyên, lúc ấy thuốc đâu mà chữa.
Bà Sống: Ừ, đúng đấy. Chưa kể chôn ở ruộng chúng nó đổ phân, nước tiểu lên mình suốt đời nhớp nháp bẩn thỉu.
Bà Ham: Nghĩ cũng phải, đó là chưa nói đến chúng nó phun các loại thuốc trừ sâu, diệt bọ thì bị ung thư sớm còn chết nữa. Thế ông Tử có cao kiến gì không?
Ông Tử: Có một lần tôi đọc báo Người cao tuổi nói có nơi họ thủy táng đấy.
Bà Ham: Thủy táng là sao?
Ông Tử: Thủy táng là cho vào quan tài rồi mang ra thả xuống biển.
Bà Sống: Thế thì tôi chịu, tôi không biết bơi, chẳng nhẽ lại chết đuối à.
Bà Ham: Này ông Tử, ông là Giáo sư khoa học ngành Y chẳng lẽ không có cách gì?
Ông Tử: Tôi thì cho là ta nên hiến tạng.
Cả câu lạc bộ lăn ra cười…
Ông Tử: Sao mọi người lại cười?
Bà Ham: Cái loại như chúng mình toàn 70, 80, 90 cho chó nó còn chẳng thèm ăn vì dai ngoanh ngoắch, bộ phận nào cũng hoạt động hết Date rồi thì lắp cho ai được?
Ông Sợ: Thế tất cả chúng mình đều chịu à, sống toàn Thọ, Thượng Thọ, Đại Thọ mà không nghĩ ra được gì hay sao.
Ông Tử: À tôi nhớ ra rồi. Ở Mỹ họ bán vé đi tàu vũ trụ, ta mua lên đó nó sẽ bay quanh trái đất mãi mãi như một vệ tinh là an toàn nhất.
Cả câu lạc bộ nhao nhao: Thế vé lên đó là bao nhiêu?
Ông Tử: Khoảng 3 triệu.
Bà Ham: Thế thì quá rẻ, hỏa thiêu còn được 3,5 triệu vì vẫn chôn ở trái đất. Nếu lên vũ trụ chắc nhà nước sẽ hỗ trợ gấp đôi.
Ông Tử: Tôi nói là 3 triệu đô la cơ.
Cả câu lạc bộ lăn quay ra tắt thở hết, trừ ông Tử.
Quá hoảng, ông Tử gọi điện cho từng nhà đến nhận người thân.
Tất nhiên, cuối cùng các con cháu giải quyết theo từng cách mà trong di chúc các cụ đã viết hoặc nếu không thì tự làm theo ý kiến đồng thuận trong gia đình.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét