Pozdrav

Tady jsi doma, jen tady a nikde jinde je to tvá země, tobě patří a ty patříš k ní, jenom k ní.

Thứ Sáu, 23 tháng 12, 2011

Vai diễn cuối cùng


            Đã hơn mười năm qua Anbert - một nghệ sĩ vũ kịch có tên tuổi của nhà hát Paris - không còn nhận được một vai diễn nào nữa. Lớp trẻ đã thay thế ông. Tên tuổi của ông dần dần rơi vào quên lãng. Tuy nhiên ánh đèn sân khấu, những rung động trong vai diễn, sự cuồng nhiệt của khán giả vẫn cuốn hút ông. Ông sống một mình trong một căn nhà nhỏ treo đầy ảnh các vai diễn thời xưa của ông. Với bước đi chậm chạp, cái lưng đã còng xuống, tối tối ông vẫn đến nhà hát để sống với những kỷ niệm xưa.
            Gần đây tại góc phố gần nơi ông ở có một cô gái nhỏ thường ngày đến bán những bó hoa đồng nội. Nhà cô chắc nghèo lắm, cứ nhìn những bộ quần áo cô mặc trên người, khuôn mặt xanh xao và thân thể gầy gò cũng đủ biết. Có lẽ cô khoảng 15 tuổi, nhưng trông cô nhỏ bé như một cô bé lên 10 tuổi. Nét mặt cô lúc nào cũng buồn và hình như cô rất sợ tiếp xúc với mọi người. Thời bây giờ chẳng mấy ai mua hoa đồng nội, có chăng chỉ mấy người già họ mua để nhớ lại hồi trẻ xa xưa hoặc vì thương cô bé nghèo. Anbert thường hay mua những bó hoa nhỏ của cô.
            Một hôm trời trở rét đột ngột, mưa và gió. Anbert thấy cô bé đang co ro trong manh áo mỏng, mặt cô đỏ bừng vì sốt, đôi vai nhỏ cứ run lên từng chập. ông nhờ mọi người đưa cô bé về nhà và chăm sóc cho cô. Qua lời kể của cô, ông biết cô tên là Maurice, mồ côi từ nhỏ, đang lần hồi ra thành phố kiếm ăn. Ông dỗ dành cô ở lại sống với ông…
            Ngày qua ngày, niềm vui xuất hiện dần trên khuôn mặt cô bé. Thỉnh thoảng cô còn cất tiếng hát khe khẽ. Với kinh nghiệm nghề nghiệp Anbert nhận ra ngay cô bé có một giọng hát tuyệt với, sẽ rất hợp với những vai diễn bi thương, khắc khoải và oán giận nhưng đầy ước vọng. Thế là ông quyết định sẽ luyện tập cho Maurice. Ba năm luyện tập đã trôi qua, lưng của Anbert đã còng xuống nhiều hơn, giọng ông cũng khàn đi nhiều hơn nhưng tiếng hát của Maurice đã điêu luyện, tự nhiên và đầy tình cảm, rất rung động lòng người. Để cho Maurice được biểu diễn Anbert đã phải gặp ông giám đốc nhà hát nhiều lần, có khi phải đợi hàng tiếng đồng hồ ngoài cửa. Ông giám đốc rất không muốn mạo hiểm đưa một cô bé không tên tuổi lên sàn diễn nhưng sự kiên trì của Anbert đã làm cho ông đồng ý.
Càng gần đến ngày diễn Maurice càng hồi hợp và lo sợ. Anbert luôn luôn phải động viên và thuyết phục. Rồi ngày diễn cũng đến. Nhà hát đầy ắp người, các bà mệnh phụ phu nhân với những bộ quần áo lộng lẫy, các ông chồng đầy quyền uy. Dưới ánh sáng của hàng chục chiếc đèn chùm đủ loại, trong bộ đồ biểu diễn lấp lánh ánh vàng và kim cương, đôi chân Maurice cứ run lên bần bật. Cô nói không ra hơi. Người ta đã giới thiệu xong, trợ lý buổi diễn đã mời cô. Maurice run bắn cả người, níu chặt lấy áo Anbert cầu khẩn:
            - Bác ơi, cháu không thể.
Anbert nổi sung lên. Bốp. Một cái tát thẳng cánh vào mặt Maurice. Ông giá hét lên:
-         Maurice, cháu phải ra. Ra ngay.
Giật bắn người, uất hận, toàn bộ nội lực trong người Maurice nổ tung ra, cô vùng dậy bước ra sân khấu. Cô hát và múa với nỗi đau thương, lòng uất hận, sự khát vọng đổi đời của chính cô...
Cả nhà hát lặng đi hồi lâu, rồi không khí nổ bùng lên, những tràng vỗ tay cuồng nhiệt. Tiếng hô Maurice, Maurice cứ vang mãi. Kết thúc buổi biểu diễn người ta vây lấy cô, người cô chìm ngập trong các bó hoa và các bản hợp đồng biểu diễn đã ký sẵn. Mãi sau Maurice mới thoát được mọi người, tìm về phía cánh gà, vẫn thấy Anbert đứng đó, lặng lẽ và cô đơn, Maurice ôm lấy ông, hôn vào má ông, những giọt nước mắt của cô chảy xuống vai ông.
Tối khuya, ông và Maurice vẫn còn ngồi bên bàn ăn, ông chúc sự thành công của cô. Khi ông xin lỗi cô về việc ông nổi giận và cái tát, thì nước mắt lại chan hoà trong mắt cô, cô đến bên ông, ôm chặt đầu ông vào ngực mình và thì thào :
- Anbert, I love you...
Sau một lúc im lặng, ông từ từ gỡ tay Maurice. Ông chúc cô ngủ ngon và chậm chạp đi về phòng mình.
Sáng hôm sau, tỉnh dậy Maurice không thấy Anbert ngồi uống cà phê như mọi khi. Cô gật thót người khi thấy mảnh giấy trên bàn viết cho cô :

            Maurice yêu quí.
            Toàn bộ căn nhà này là của cháu.
            Chúc cháu có một cuộc đời hạnh phúc.
            Đừng tìm bác.
                                                Anbert

Rũ rượi trong buồn đau, Maurice cứ ôm chặt những bó hoa mà trước kia Anbert đã mua của cô, mặc cho những giọt nước mắt cứ lăn dài trên má, rớt xuống những bó hoa đồng nội khô héo./.

                                                                  T&T

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét