Pozdrav

Tady jsi doma, jen tady a nikde jinde je to tvá země, tobě patří a ty patříš k ní, jenom k ní.

Thứ Năm, 29 tháng 11, 2012

Người mẹ

Không có người mẹ nào không yêu con, chỉ có thể là gì ghẻ mà thôi. Mà ngay cả gì ghẻ cũng luôn yêu con của mình. Nhưng rất nhiều đứa con do chính mẹ đẻ ra lại bỏ rơi cha mẹ, mất đi tình mẫu tử. Chuyện cổ tích còn chưa kể về nghịch lý này (đó là một số nhận xét của bạn đọc Dân Tiệp và để minh chứng đã gửi một chùm hình ảnh về người mẹ với câu hỏi CON của họ đâu rồi?)


Xúc thương những cụ bà lặn lội gánh hàng rong
Gánh những bó rau từ lúc trời tờ mờ sáng
 
Xúc
 thương
 những
 cụ bà lặn lội gánh hàng rong
Bán hàng tới lúc 1 giờ đêm dưới trời mưa
 
Xúc thương những cụ bà lặn lội gánh
 hàng rong
Đôi chân trần mải miết bước đi trong mưa gió
 
Xúc thương những cụ bà lặn lội gánh hàng rong
Gánh nặng trên vai những thứ quà lặt vặt và rất rẻ tiền
 
Xúc thương những cụ bà lặn lội gánh hàng rong
"Gia-Tài của Mẹ": Là 2 chiếc làn nhựa và mấy đôi giày
 
Xúc thương những cụ bà lặn lội gánh hàng rong
Dù cả ngày chỉ kiếm thêm được vài ba đồng vẫn còn hơn không có
 
Xúc thương những cụ bà lặn lội gánh hàng rong
Dù những món hàng đem bán chỉ là mớ rau muống, bó dọc khoai.
 
Xúc thương những cụ bà lặn lội gánh hàng rong
Số tiền lãi chỉ được tính bằng 1-2 nghìn lẻ.
Mẹ Già ơi! Mẹ đủ tiền mua cơm chưa?
 
Xúc thương những cụ bà lặn lội gánh hàng rong
Mẹ ơi! Mẹ cười hay mếu?
 
Xúc thương những cụ bà lặn
 lội gánh hàng rong
....Tuổi già đè nặng trên vai nhưng không có ai chia sẻ nên dù tuổi cao, dù lưng mỏi, 
các cụ vẫn phải lặn lội sớm khuya để kiếm thêm miếng cơm ăn, kiếm manh áo mặc...
 
Xót lòng
 trước cảnh cụ

 bà
 còng lưng đi 
 nhặt rác
Mẹ ơi! Mẹ đang làm gì thế, lụm rác hay bới rác?

HỘ CHIẾU LƯỠI BÒ


Mộng lớn xâm lăng đế quốc Tàu
"Lưỡi bò", hộ chiếu dính liền nhau
Thị uy các nước quanh hàng xóm
Ông mạnh, tụi mầy dám cự tau?
 
Nước Việt trở mình chậm quá chăng?
Ba năm….. giờ đã biết ăn năn?
Mấy chữ vàng đâu? sao biển mất
Giả vờ lui tới...chạy lăng xăng?
 
Các nước trong vùng không hợp nhau
Thì chung số phận gánh thương đau
Tàu kia chiếm được xong vùng biển
Mò tới đất liền...sẻ rất mau!
 
Có nghĩ cuốn gói theo Cái Bang?
Cờ Huê coi bộ đã đầu hàng?
Quyền lợi cho mình trên tất cả
Ươn hèn thôi chớ ỡm ờ than!

 
Mọi sự trần đời sẽ đổi thay
Biết đâu rồi sẽ đến một ngày
"Lưỡi bò"  đem nấu "tả phì lủ"*
Và cả nước Tàu chìm biển sâu!

Nov. 25th. 2012


Thứ Tư, 28 tháng 11, 2012

TÌNH CHA



       Anh hẹn chị ra quán cà phê trước nhà ga chính của thành phố Bremen. Câu đầu tiên khi gặp anh, chị nói trong sự cáu gắt, "Ông lại bán xe rồi hay sao mà lại đi tàu lên đây?".
        Anh cúi đầu trả lời lý nhí trong sự hổ thẹn, "Ừ, bán rồi, vì cũng không có nhu cầu lắm". Chị sầm mặt xuống: "Ông lúc nào cũng vậy, suốt đời không thể ngóc đầu lên được, hẹn tôi ra đây có chuyện gì vậy?"   
        Khó khăn lắm anh mới có thể nói với chị điều anh muốn nhờ cậy. Chị cũng khó khăn lắm mới có thể trả lời từ chối anh, "Nhưng mà gia đình tôi đang yên lành, nếu đưa con bé về e rằng sẽ chẳng còn được bình yên".                      

     Anh năn nỉ, nhưng thật sự là anh rất bối rối, con bé đã đến tuổi dậy thì, anh là đàn ông, không thể gần gũi và dạy dỗ chu đáo cho nó được, anh chưa bao giờ cầu xin em điều gì, chỉ lần này thôi, chỉ nửa năm hay vài ba tháng cũng được, em là phụ nữ, em gần nó, em hướng dẫn và khuyên bảo nó trong một thời gian, để nó tập làm quen với cuộc sống của một thiếu nữ, sau đó anh lại đón nó về".
       Chị thở dài, "Ông lúc nào cũng mang xui xẻo đến cho tôi, thôi được rồi, ông về đi, để tôi về bàn lại với chồng tôi đã, có gì tôi sẽ gọi điện thông báo cho ông sau". Anh nhìn chị với ánh mắt đầy hàm ơn. Anh đứng dậy, đầu cúi xuống như có lỗi tiễn chị ra xe rồi thở dài, lùi lũi bước vào nhà ga đáp tàu trở lại Hamburg. 
        Anh và chị trước kia là vợ chồng. Họ yêu nhau từ hồi còn học phổ thông. Anh đi lao động xuất khẩu ở Ðông Ðức. Chị theo học Ðại học Sư phạm Hà Nội 1. Ngày bức tường Berlin sụp đổ, anh chạy sang phía Tây xin tị nạn. Chị tốt nghiệp Ðại học và về làm giáo viên cấp 3 huyện Thái Thụy, Thái Bình. Họ vẫn liên lạc và chờ đợi nhau.
        Khi đã có giấy tờ cư trú hợp lệ, anh về làm đám cưới với chị, rồi làm thủ tục đón chị sang Ðức.  
       Vừa sang Ðức, thấy bạn bè anh ai cũng thành đạt. Ða số ai cũng có nhà hàng, hay cửa tiệm buôn bán. Chỉ có anh là vẫn còn đi làm phụ bếp thuê cho người ta... Chị trách anh vô dụng !  Anh không nói gì, chỉ hơi buồn vì chị không hiểu, để có đủ tiền bạc và điều kiện lo thủ tục cho chị sang được đây, anh đã vất vả tiết kiệm mấy năm trời mới được. Nên không dám mạo hiểm ra làm ăn...
    "Ðồ cù lần, đồ đàn ông vô dụng...", đó là câu nói của miệng chị dành cho anh, sau khi anh và chị có bé Hương.
     Bé Hương sinh thiếu tháng, phải nuôi lồng kính đến hơn nữa năm mới được về nhà. Khi bác sĩ thông báo cho vợ chồng anh biết bé Hương bị thiểu năng bẩm sinh. Giông tố bắt đầu thực sự nổi lên từ đó. Chị trách anh, đến một đứa con cũng không làm cho ra hồn, thì hỏi làm được gì chứ. Anh ngậm đắng nuốt cay nhận lỗi về mình và dồn hết tình thương cho đứa con gái xấu số.  
         Bé Hương được 3 tuổi, chị muốn ly dị với anh. Chị nói, ông buông tha cho tôi, sống với ông đời tôi coi như tàn. Anh đồng ý, vì anh biết chị nói đúng. Anh là người chậm chạp, không có chủ kiến và không có chí tiến thân, sống an phận thủ thường. Nếu cứ rằng buộc sẽ làm khổ chị.
       Bé Hương 3 tuổi mà chưa biết nói. Chị cũng rất thương con, nhưng vì bận bịu làm ăn nên việc chăm sóc con bé hầu hết là do anh làm. Vì vậy mà con bé quấn quít bố hơn mẹ.   
      Biết vậy nên chị cũng rất yên tâm và nhẹ nhõm nhường quyền nuôi dưỡng con bé cho anh khi làm thủ tục ly hôn.
      Ly dị được gần 1 năm thì chị tái giá. Chị sinh thêm một đứa con trai với người chồng mới.    
     Thành phố Bremen là 1 thành phố nhỏ. Người Việt ở đó hầu như đều biết nhau. Chị cảm thấy khó chịu khi thỉnh thoảng bắt gặp cha con anh đi mua sắm trên phố. Chị gặp anh và nói với anh điều đó. Anh biết ý chị nên chuyển về Hamburg sinh sống.
       Chị không phải là người vô tâm, nên thỉnh thoảng vẫn gửi tiền nuôi dưỡng con cho anh. Trong những dịp năm mới hay noel, chị cũng có quà riêng cho con bé, nhiều năm, nếu có thời gian, chị còn đến trực tiếp tặng quà cho con bé trước ngày lễ giáng sinh nữa.
 
      Thấm thoát đó mà giờ đây con bé đã sắp trở thành một thiếu nữ. Tuy chị không biết cụ thể thế nào. Nhưng chị biết dù con bé lớn lên trong tật nguyền hẩm hiu, nhưng anh rất thương nó. Chị cũng biết con bé gặp vấn đề trong giao tiếp, phải đi học trường khuyết tật. Nhưng con bé rất ngoan. Anh cũng không phải vất vả vì nó nhiều. Nó bị bệnh thiểu năng, trí tuệ hạn chế, phát âm khó khăn. Tuy vậy nó vẫn biết tự chăm sóc mình trong sinh hoạt cá nhân. Thậm chí nó còn biết giúp anh một số công việc lặt vặt trong nhà.
       Chồng chị đã đồng ý cho chị đón con bé về tạm sống với chị vài tháng, với điều kiện trong thời gian con bé về sống chung với vợ chồng chị, anh không được ghé thăm. Chị cũng muốn thế, vì chị cảm thấy hổ thẹn khi phải tiếp xúc với vẻ mặt đần đần dài dại của anh.
       Vợ chồng chị đã mua nhà. Nhà rộng, nên con bé được ở riêng một phòng. Chị đã xin cho con bé theo học tạm thời ở một trường khuyết tật ở gần nhà. Con bé tự đi đến trường và tự về được.
      Ði học về, nó cứ thui thủi một mình trong phòng. Ðứa em trai cùng mẹ của nó, mẹ nó, và bố dượng nó rất ít khi quan tâm đến nó. Niềm vui duy nhất của nó là chờ điện thoại của bố. Nó phát âm không chuẩn và nói rất khó khăn, nên hầu như nó chỉ nghe bố nói chuyện. Bố dặn dò nó rất nhiều và thỉnh thoảng còn hát cho nó nghe.
      Em trai nó học thêm Piano, nên nhà mẹ nó có cái đàn Piano rất đẹp để ở phòng khách. Có lần nó sờ và bấm bấm vài nốt. Mẹ mắng nó không được phá đàn của em. Nên từ đó nó không dám đụng đến nữa. Có hôm anh gọi điện thoại cho nó, nó nghèn nghẹn nói lỏm bỏm "... đàn... klavia... con muốn..."  Anh thở dài và hát cho nó nghe.
        Tháng đầu, hầu như ngày nào anh cũng gọi điện thoại cho nó. Rồi thưa dần, thưa dần. Cho đến một ngày anh không gọi cho nó nữa. Sau một tuần đăng đẳng không nghe anh gọi điện thoại. Con bé bỏ ăn và nằm bẹp ở nhà không đi học. Chị không biết gì cứ mắng nó dở chứng.
       Một đêm, chị bỗng bật choàng dậy khi nghe tiếng đàn Piano vang lên. Chị chạy ra phòng khách, thấy con bé đang ngồi đánh đàn say sưa. Nó vừa đánh vừa hát thì thầm trong miệng. Chị cứ há hốc mồm ra kinh ngạc. Chị không thể tưởng tượng nổi là con bé chơi Piano điêu luyện như vậy. Chị chợt nhớ ra, đã có lần anh nói với chị, con bé ở trường khuyết tật có học đàn Piano, cô giáo khen con bé có năng khiếu. Lần đó chị tưởng anh kể chuyện lấy lòng chị nên chị không quan tâm
      Chị đến gần sau lưng nó, và lặng lẽ ngắm nhìn nó đánh đàn. Chị cúi xuống và lắng nghe con bé hát thầm thì cái gì. Chị sởn cả da gà, khi chị nghe con bé hát rõ ràng từng tiếng một,  lại là hát bằng tiếng Việt hẳn hoi: "...Nhớ những năm xa xưa ngày cha đã già với bao sầu lo...sống với cha êm như làn mây trắng...nhớ đến năm xưa còn bé, đêm đêm về cha hôn chúng con....với tháng năm nhanh tựa gió..ôi cha già đi cha biết không...".
       Chị vòng tay ra trước cổ nó và nhẹ níu, ôm nó vào lòng. Lần đầu tiên chị ôm nó âu yếm như vậy. Chị thấy tay mình âm ấm. Nó ngừng đàn đưa tay lên ôm riết tay mẹ vào lòng ngực. Nó khóc. Chị xoay vai nó lại, nhìn vào khuôn mặt đầm đìa nước mắt của nó hỏi, con sao vậy hả con yêu của mẹ. Nó ngước nhìn mẹ nó rất trìu mến rồi chìa cho mẹ nó một tờ giấy giấy khổ A4 đã gần như nhàu nát.
        Chị cầm tờ giấy và chăm chú đọc, rồi thở hắt ra nhìn nó hỏi " Con biết bố con bị ung thư lâu chưa?"  Nó chìa 4 ngón tay ra trước mặt mẹ. Chị hỏi, 4 tháng rồi hả. Nó gật đầu. Chị nhìn chăm chăm vào tờ giấy, và từ từ ngồi thụp xuống nền nhà, rũ rượi thở dài.
       Con bé hốt hoảng đến bên mẹ, ôm mẹ vào lòng, vuốt mặt mẹ, rồi vừa ấp úng nói vừa ra hiệu cho mẹ. Ðại ý là nó diễn đạt rằng: -" Bố lên ở trên Thiên Ðường rồi, mẹ yên tâm. Con đã xin vào nội trú ở trường dưới Hamburg, ngày mai con sẽ về dưới đó, con không ở lại đây lâu để làm phiền mẹ và em đâu, con về ở tạm đây là vì bố muốn thế, bố muốn mình ra được nhẹ nhàng và yên tâm là có mẹ ở bên con..."
Chị cũng ôm nó vào lòng, vỗ vỗ vào vai nó và nói, con gái ngoan của mẹ, ngày mai nếu mẹ sắp xếp được công việc, mẹ sẽ đưa con về Hamburg ...

            Tôi nghe người ta kể chuyện lại chuyện đó, khi đi dự một cuộc biểu diễn nghệ thuật của học sinh khuyết tật và khiếm thị.
      Khi thấy em gái đệm đàn piano cho dàn đồng ca, cứ khăng khăng đòi phải đàn và hát bài hát "Người Cha Yêu Dấu" bằng tiếng Việt trước, sau đó mới chịu đệm đàn cho dàn đồng ca tiếng Ðức. Quá kinh ngạc nên tôi cứ gạn hỏi mãi người trong ban tổ chức. Cuối cùng họ đã kể cho tôi nghe câu chuyện như vậy.

Thứ Ba, 27 tháng 11, 2012

Hoàng Lê Tiến và tác giả "3 cuộc đời..."

Đúng hẹn Do.honza và Hoàng Lê Tiến đã có buổi giao lưu kỳ thú tại Hanoi Happy Hotel.
Hai tiếng đồng hồ không đủ để hai người bạn học cũ ôn nghèo nhớ khổ, bày tỏ sự đời, nhân tình thế thái.
Thêm một lần hiểu biết về cuộc sống nơi đất khách quê người CH Séc - Thái Lan.
Cuối cùng là một bức ảnh tuyệt đẹp kỷ niệm, xin gửi tới bạn bè Dân Tiệp:

Do.honza (Đỗ Ngọc Việt Dũng) và Hoàng Lê Tiến

Thứ Hai, 26 tháng 11, 2012

Người Việt sẽ trở thành dân tộc thiểu số tại CH Séc?

Câu hỏi đó đang trở nên thời sự tại CH Séc khi người Việt đang hội tụ gần đầy đủ các yếu tố cấu thành.
Để cập nhật thêm về thông tin này mời các bạn vào đường link của VTV phát sóng trực tiếp lúc 18h00 ngày 26.11.2012.





Thứ Sáu, 23 tháng 11, 2012

GIẢI TRÍ CUỐI TUẦN



Tại sao Tây Du Ký luôn được ưa chuộng bất kể thời gian?

Vì ở thời đại nào, không gian và thời gian nào, nó đều mang đến cho ta những bài học giá trị, như thời nay, năm 2012.

Khi Tôn Ngộ Không chuẩn bị giơ gậy giết yêu quái thì luôn có một vị Phật nào đó xuống nói là: "Nài, nó là thú cưỡi của người này", "Nài, nó là cháu của người kia", "Nài, nó là con của người nọ" ...
* Ý nghĩa: Mấy đứa làm chuyện ác toàn là con ông cháu cha.

Trên đường đi thỉnh kinh tất cả các rắc rối đều do cái "ngu" của Đường Tăng mà ra.
* Ý nghĩa: Mấy thằng ngu lúc nào cũng làm sếp.

Bát Giới xu nịnh nhưng lúc nào cũng được ăn no, ngủ kỹ.
* Ý nghĩa: Mấy thằng nịnh hót thường được sung sướng.

Sa Tăng thật thà và lúc nào cũng bưng bê khuân vác, bao nhiêu việc nặng điều làm hết.
* Ý nghĩa: Thật thà lúc nào cũng thiệt thòi.

Tôn Ngộ Không tài giỏi xuất chúng và bị Đường Tăng cho đeo 1 cái vòng kim cô, nhưng lúc nào cũng là thằng đầu tiên phải xông vào hang cọp cứu "sếp".
* Ý nghĩa: người tài luôn bị sếp kìm hãm (vòng kim cô), không có cơ hội phát huy tài năng và gặp chuyện gì nguy hiểm gì thì cũng là thằng lĩnh đòn trước tiên thay cho sếp.

Bạch Mã chân dài đến nách nhưng cũng chỉ làm thú cưỡi cho "sếp".
* Ý nghĩa: Đẹp mà không có "cái đầu" thì cũng chỉ làm "thú cưng" cho "sếp" một thời gian. Khi già, yếu sẽ bị thải ra để tuyển "ngựa mới"


Toa thuốc hay cả về tinh thần lẫn thể xác



WHO định nghĩa: “Sức khỏe là một tình trạng thoải mái hoàn toàn về thể chất và hoàn cảnh, chứ không phải là một tình trạng không có bệnh tật hay tàn tật”; vì vậy chúng ta hãy:
1.     Dành thì giờ để suy nghĩ:            Đó là nguồn sức mạnh
2.     Dành thì giờ để cầu nguyện:       Đó là sức mạnh toàn năng
3.     Dành thì giờ đề cất tiếng cười:   Đó là tiếng nhạc của tâm hồn
4.     Dành thì giờ để chơi đùa:           Đó là bí mật trẻ mãi không già
5.     Dành thì giờ để yêu & được yêu: Ưu tiên Tạo hóa ban
6.     Dành thì giờ để cho đi:               Một ngày quá ngắn để sống ích kỷ
7.     Dành thì giờ để đọc sách:           Đó là nguồn mạch minh triết
8.     Dành thì giờ để thân thiện:          Đó là con đường dẫn tới hạnh phúc
9.     Dành thì giờ để làm việc:            Đó là cái giá của thành công
10.   Dành thì giờ cho bác ái:              Đó là chìa khóa cửa Từ Bi.
 
I.    Bí quyết trường thọ
1.  Chấp thuận với những gì mình đang có
2.  Thích nghi với hoàn cảnh của mình
3.  Điều chỉnh để đạt được điều mong muốn.
II.   Phòng ngừa bệnh tật
1.  Không vui quá – Hại tim
2.  Không buồn quá – Hại phổi
3.  Không tức giận quá – Hại gan
4.  Không sợ quá – Hại thần kinh
5.  Không suy nghĩ quá – Hại tỳ
6.  Xua tan hoài niệm cay đắng bằng – tha thứ và lãng quên
7.  Với người cao tuổi – Tránh tranh luận hơn thua
III.  Thức ăn và thức uống mỗi ngày
1.  Một củ hành – Chống ung thư
2.  Một quả cà chua – Chống tăng huyết áp
3.  Một lát gừng – Chống viêm nhiễm
4.  Một củ khoai tây – Chống sơ vữa động mạch
5.  Một trái chuối – Làm phấn chấn thần kinh, bớt lo âu, chống táo bón & giảm béo
6.  Một quả trứng hay một ít thịt nạc – Chống suy dinh dưỡng
7.  Một đến hai ly nước mỗi ngày – Giải độc cơ thể.
IV. Triết lý của người Trung hoa hiện đại
1.  Một Trung tâm là sức khỏe
2.  Hai Tí: một tí thoải mái &một tí nhiệt tình
3.  Ba Quên: quên tuổi tác, quên bệnh tật & quên hận thù
4.  Bốn Có: có nhà ở, có bạn đời, có bạn tâm giao & có lòng vị tha
V.  Năm Phải
1.  Phải vận động
2.  Phải biết cười
3.  Phải lịch sự, hòa nhã
4.  Phải biết nói chuyện; và
5.  Phải luôn coi mình là người bình thường
(Sưu tầm & dịch)