Pozdrav

Tady jsi doma, jen tady a nikde jinde je to tvá země, tobě patří a ty patříš k ní, jenom k ní.

Thứ Hai, 27 tháng 2, 2017

MỘT GÓC NHÌN TỒNG THỂ VỀ CÁ TÍNH NGƯỜI VIỆT

Dân tộc nào cũng có cái hay, cái đẹp nhưng cũng có những cái xấu, cái chưa hợp lý… Vấn đề quan trọng là biết hư thì sửa, biết xấu thì làm cho đỡ xấu và tiến tới làm cho đẹp hơn.
- NGƯỜI NƯỚC NGOÀI NHÌN TA:
1. Cần cù lao động song dễ thỏa mãn nên tâm lý hưởng thụ còn nặng.
2. Thông minh, sáng tạo, song chỉ có tính chất đối phó, thiếu tầm tư duy dài hạn, chủ động.
3. Khéo léo, song không duy trì đến cùng (ít quan tâm đến sự hoàn thiện cuối cùng của sản phẩm).
4. Vừa thực tế, vừa mơ mộng, song lại không có ý thức nâng lên thành lý luận.
5. Ham học hỏi, có khả năng tiếp thu nhanh, song ít khi học “đến đầu đến đuôi” nên kiến thức không hệ thống, mất cơ bản. Ngoài ra, học tập không phải là mục tiêu tự thân của mỗi người Việt Nam (nhỏ học vì gia đình, lớn lên học vì sĩ diện, vì kiếm công ăn việc làm, ít vì chí khí, đam mê).
6. Xởi lởi, chiều khách, song không bền.
7. Tiết kiệm, song nhiều khi hoang phí vì những mục tiêu vô bổ (sĩ diện, khoe khoang, thích hơn đời).
8. Có tinh thần đoàn kết, tương thân, tương ái, song hầu như chỉ trong những hoàn cảnh, trường hợp khó khăn, bần hàn. Còn trong điều kiện sống tốt hơn, giàu có hơn thì tinh thần này rất ít xuất hiện.
9. Yêu hòa bình, nhẫn nhịn, song nhiều khi lại hiếu chiến, hiếu thắng vì những lý do tự ái, lặt vặt, đánh mất đại cục.
10. Thích tụ tập, nhưng lại thiếu tính liên kết để tạo ra sức mạnh (Cùng một việc, một người làm thì tốt, ba người làm thì kém, bảy người làm thì hỏng).
TA TỰ NHÌN TA:
1. “Giờ cao su”: Nhìn chung, ý thức giờ giấc của người Việt Nam rất kém. Nhiều bạn đi du học ở các nước phát triển lúc đầu rất hay bị bỡ ngỡ. Họ dễ bị trễ tàu, lỡ hẹn nhưng dần dần họ cũng khắc phục được. Ðến khi về nước họ lại khó chịu với “giờ cao su” của chúng ta.
2. Thiếu tự tin và óc phê phán: Ðây cũng là nhược điểm của văn hoá phương Ðông có lối sống khép kín. Nhiều bạn sinh viên năm thứ ba, thứ tư Ðại học mà vẫn ngại phát biểu ý kiến hoặc trình bày vấn đề trước đám đông vì thiếu tự tin, thiếu thói quen suy nghĩ, đi học chỉ biết “chép chính tả”. Kiểu giáo dục thụ động luôn tỉ lệ thuận với sức ì của tư duy và tỉ lệ nghịch với óc phê phán (critical thinking) của thanh niên.
3. Bệnh hình thức: Có bạn trong cơ quan hay công ty mình làm việc đang chẳng đâu vào đâu thì lại đi học master. Có bạn tốt nghiệp rồi mà chưa tìm được việc làm cũng đi học master. Tư duy nặng về “điểm chác”, bằng cấp rất phổ biến. Không xác định tư tưởng học để làm việc mà học để lấy bằng. Người Mỹ có quan điểm: to learn is to change. Còn chúng ta ra sức theo học rất nhiều lớp học nhưng rốt cuộc cách làm việc không thay đổi gì cả, điều khác là chúng ta có thêm mấy cái bằng bổ sung vào hồ sơ cá nhân.
4. Không tiết kiệm: hay tâm lí thích tiêu xài phung phí. Ðây là virus đang rất phổ biến và rất dễ lây lan trong giới trẻ. Họ quan tâm đặc biệt đến quảng cáo, thích xem các loại tem nhãn quần áo, nhận xét, đánh giá người khác qua tài sản, thấy thèm muốn, thán phục nếu ai đó có nhiều quần áo, xe, điện thoại, nhà…”xịn” hoặc tiêu xài sang hơn mình. Chúng ta đang tiêu dùng nhiều hơn chúng ta kiếm được.
5. Thiếu trách nhiệm cá nhân, thừa trách nhiệm tập thể: Nói chung trong những người bình thường, chúng ta thường hay đùn đẩy trách nhiệm, bất kỳ việc gì chuyển được sang cho người khác cũng đều thấy nhẹ cả người. Khi xảy ra sai phạm đó sẽ là lỗi chung của cả tập thể chứ không của riêng cá nhân nào. “Sẵn sàng” nhận cả “phần” không phải của mình…
6. Thể lực kém: xuất phát từ nhiều nguyên nhân như chế độ dinh dưỡng, chương trình học quá tải, học lệch, tâm lí lười vận động… Và hậu quả là khi làm việc với các đồng nghiệp nước ngoài, mặc dù rất cố gắng nhưng người Việt trẻ vẫn rất hay bị hụt hơi và cảm thấy khó có thể theo được cường độ làm việc của họ.
7. Thiếu thực tế: Ông Kim Woo Choong – Chủ tịch Công ty Deawoo viết: “tuổi trẻ không có ước mơ thì không phải là tuổi trẻ… lịch sử thuộc về những người biết ước mơ”. Nhưng đó là những ước mơ hoàn toàn có thể trở thành hiện thực. Chúng ta thường hay suy nghĩ viển vông, thiếu suy nghĩ thực tế và chưa có suy nghĩ học là để làm việc.
8. Tinh thần hợp tác làm việc theo team work còn hạn chế. Thế kỷ 21 là thế kỷ làm việc theo nhóm vì tất cả các lĩnh vực của đời sống xã hội ngay cả văn học và nghệ thuật, một cá nhân cũng không thể đảm đương được. Mạnh ai nấy sống…
9. Tác phong công nghiệp: Ðây là điểm rất quan trọng, có thể bao hàm một vài điểm đã nêu trước. Một nhà xã hội học Mỹ nói về nguồn gốc của cách làm việc tiểu nông như sau: “Anh nông dân sau khi gieo lúa xong có thể nhậu lai rai, ngủ dài dài và chờ đến thời điểm nhổ cỏ, bón phân mới làm tiếp. Mà việc này có làm muộn vài ngày cũng chẳng sao, không ảnh hưởng gì đến hoà bình thế giới. Nhưng một người công nhân đứng máy luôn luôn phải đúng giờ, có thao tác chính xác tuyệt đối và tinh thần kỷ luật cao. Một sơ suất nhỏ cũng có thể gây tác hại đến cả dây chuyền.”
10. Thích đi trên lối đi có sẵn – Lối mòn, không thích tự mình mở ra một lối đi mới cho riêng mình.

(Sưu tầm)

Khoảng cách dài nhất

Nhận thấy trong lực lượng vũ trang có rất nhiều tướng, nghị viện Hoa Kỳ liền họp bàn để tìm cách giải quyết nhằm động viên các viên tướng về hưu sớm.
Nghị viện ra 1 quyết định ưu đãi cho các tướng về hưu ngoài những chế độ bình thường, mỗi người còn được hưởng trợ cấp 1 số tiền bằng tổng chiều dài giữa 2 điểm bất kỳ trên cơ thể người đó (tính bằng cm) nhân với 1000 USD.
Mấy ngày sau có 3 viên tướng làm đơn xin nghỉ. Người thứ nhất yêu cầu đo khoảng cách từ đầu đến gót chân, ông ta cao 1m90, vậy ông tướng này được nhận 190.000 USD.
- Người thứ hai yêu cầu được đo từ ngón tay giữa (lúc giơ tay lên) đến đầu ngón chân cái. Khoảng cách 2 điểm này là 2m30 nên ông ta được nhận thêm 230.000 đô la.
- Người thứ ba yêu cầu đo từ đầu đến “cái ấy” của ông. Hội đồng giám định khá bất ngờ với sự khiêm tốn của ông và đồng ý. Nhưng để thực hiện điều này thì ông phải cởi đồ ra để tiện việc đo đạc. Khi ông này cởi áo quần ra thì hội đồng ngạc nhiên hỏi:
- Thế “cái ấy” của ông đâu mất rồi ?”
Viên tướng thản nhiên trả lời:
- Nó ko ở đây. Nó ở trên sa mạc vùng Vịnh!!!


Đã tin..
Một anh chàng tâm sự với bạn:
- Khi chưa lấy vợ, nghe người ta nói: “Ranh giới giữa thiên đàng và địa ngục không đâu xa, mà chính là cánh cửa nhà bạn” mình không tin. Nhưng lấy vợ rồi, thấy đúng thật!


(Sưu tầm)

Thứ Bảy, 25 tháng 2, 2017

Mất việc - Viết sách

Một anh chàng tới vườn thú để xin việc làm. Lúc đó, con Gấu ngôi sao sáng ở vườn thú, vừa mới chết tối hôm trước.
Giám đốc vườn thú nói rằng nếu anh ta có thể đóng giả con Gorilla, anh ta sẽ được trả tiền vì mọi người tới vườn thú đều rất thích xem nó.
Vì cần tiền, nên anh chàng quyết định nhận công việc kỳ lạ. Anh ta đảm nhiệm việc này khá tốt khi bắt chước y hệt những động tác của con Gấu.
Trong một lần đu giữa các cành cây, anh ta bị rơi khỏi lưới bảo vệ vào chuồng của sư tử. Khi ấy, con sư tử gầm lên. Anh ta quá hoảng sợ tới mức quên mình đang đóng vai Gấu nên gào lên:
– Cứu tôi với, cứu tôi!
Con sư tử liền đi ra chỗ anh ta và thì thào:
– Im ngay, muốn mất việc cả lũ à.?


*** 

Để điều tra tâm lý của các dân tộc trên thế giới, người ta tổ chức một cuộc thi viết sách với chủ đề “Con voi”. Dưới đây là những tác phẩm gửi tới ban giám khảo:
Người Mỹ: Một cuốn sách có tên: “Làm thế nào để nuôi voi trong vườn nhà, vui mà lại có lãi?”.
Người Đức: 3 quyển sách dày như từ điển, to bằng nửa cái bàn với tựa đề in bằng chữ đen trên nền trắng: “Sơ khảo về voi – ba tập”
Người Nga: Một cuốn sách dày, trên bìa có ghi chữ cổ : “Tổ tiên ta đã tìm ra voi như thế nào?”.
Người Pháp: một cuốn sách mỏng trang trí cầu kỳ với nhiều hình tượng cách điệu ngoài bìa với tựa: “Voi và đời sống tình dục của nó”.
Người Trung Quốc: “1001 món ăn làm từ voi”.
Người Việt Nam ghi một dòng duy nhất: 

,,Tiếng Nga, con voi đọc là SỜ LÔN! " (СЛОН)

(Sưu tầm)

Thứ Sáu, 24 tháng 2, 2017

TÌNH YÊU VÀ SỰ KIÊN NHẪN

Ngày xưa ở vương quốc nọ có 1 hoàng tử rất ư là đẹp zai, chàng yêu 1 nàng công chúa đẹp tuyệt trần. Nhưng khủng khiếp thay chàng phải chịu 1 lời nguyền của mụ phù thủy hung ác, chàng chỉ được nói 1 từ trong 1 năm, thế là chàng phải thầm thương trộm nhớ nàng trong suốt 8 năm để được nói lên 8 tiếng:
"ANH YÊU EM, EM LÀM VỢ ANH NHÉ" cuối cùng sau bao năm chờ đợi chàng đã đến quỳ trước mặt nàng mà thốt lên 8 tiếng ấy. Nàng công chúa nhìn chàng bằng đôi mắt tròn xoe kinh ngạc, nàng rút headphone ra khỏi tai rồi nói:
- Anh nói gì em nghe không rõ !?!
(Sưu tầm)

Thứ Ba, 21 tháng 2, 2017

Nhúc nhích cựa quậy là của Anh!

Chồng nước ngoài lấy vợ Việt. Thương vợ nên chồng rất chịu khó học nói tiếng Việt cho vợ vui lòng. Bữa nọ hai vợ chồng ra bờ hồ chơi, chồng nói:
- Con hồ này đẹp qúa!
Vợ chỉnh:
- Anh phải kêu là cái hồ.
Hôm sau chèo thuyền trên sông, chồng khen:
- Cái sông này cũng đẹp.
Vợ lại cằn nhằn:
- Anh phải kêu là con sông.
- Sao tiếng xứ em kỳ cục quá vậy, cũng là nước, mà khi gọi là cái lúc gọi là con?
- Tại anh không để ý chớ. Đây nè: cái nhà, cái bàn, cái tủ, nó đứng ỳ một chỗ nên gọi là cái. Con mèo, con chó, con gà nó chạy tới, chạy lui nên gọi là con. Tương tự như vậy: cái hồ nằm yên trong khi con sông nó chảy.
Chồng ngẫm nghĩ một chút rồi vỗ đùi cái đốp cười hỉ hả:
- Hèn chi !!! Cái của anh nó nhúc nhích cục cựa nên gọi là con, còn của em nó nằm ỳ một chỗ nên gọi là cái... hihi "

NỘI Y LẠ.
Bà chủ phát hiện bộ nội y lạ nhưng cô giúp việc nói không phải của cô. Bà chủ hỏi:
- Làm sao tôi tin là cô không bao giờ mặc nội y?
Cô giúp việc:
- Thì bà hãy hỏi ông chủ sẽ biết.
- ....
(Sưu tầm)


Thứ Bảy, 11 tháng 2, 2017

TỔ SƯ CHA CÁI CỦ KHOAI NƯỚNG!

Tôi là con gái một gia đình gia giáo. Thế có nghĩa là các cụ sinh thành đều thông thạo về phương diện giáo dục con cái theo tư tưởng nho nhe, ấy là “công dung ngôn hạnh”.
Và chính tôi, sau 18 năm ra đời và phát triển, thấy mình cũng hơi bị tuyệt vời, một cô gái chân chính là chính, chân phụ ít thôi. Tôi tự chấm điểm mình 9/10, một chỉ số khá cao.
Đàn ông bắt đầu bu xung quanh tôi, khi tôi tập tọng biết yêu, hình như từ năm mới 16 tuổi. Làm thế nào để đuổi được lũ ruồi nhặng suốt ngày bu quanh bây giờ?
Bố tôi quyết định nuôi 2 con chó, một con mầu đen, một con mầu vàng. Hai con chó này suốt ngày nằm sát cổng, thấy người lạ chúng chỉ cần ngóc cổ lên nhìn là đã thu mất vía của những ai có ý định không trong sáng.
Bố tôi nói, hai con chó này được đào tạo bài bản, trình độ cao ra phết đấy. Kinh chưa?
Còn trong thời gian tôi ra đường ư? Mẹ tôi đã thuê một mụ phù thủy đai đen đi kèm, mụ chỉ cần phất tay áo một phát là một kẻ si tình té vập mặt xuống đường như bỡn. Kinh chưa?
Chạm ngưỡng 18 tuổi, bậc sinh thành quyết định cho tôi được tự do yêu. Tuy nhiên phẩm hạnh phải giữ gìn như sách đã dạy. Đặc biệt khoản “ăn kem trước cổng” thì cấm tiệt. Đây là một thử thách.
Làm sao bây giờ, cầm phẩm chất gì ở người chồng tương lai, tôi phải dò hỏi mấy con bạn thân đã có chồng. Chúng đồng thanh bảo:
- Quan trọng nhất là sức khỏe, đàn ông mà yếu thì coi như toi, chàng phải luôn mang theo mình một tinh thần chiến đấu, muốn có được điều ấy thì cái ấy của chàng phải luôn sẵn sàng…
Nghe chúng nói nói mà tôi chóng hết cả mặt, kinh quá, toàn khái niệm mới mà tôi chưa hề nghe lần nào. Bao nhiêu năm bậc sinh thành toàn dạy chào hỏi, chắp tay xin phép, nhai không được há mồm ra nhỡ ruồi bao vào… Bây giờ tiếp thu mấy khái niệm thấy khó quá như thể học triết.
Tôi quyết định đầu tư thêm một chầu bún vịt chiêu đãi mấy con bạn đã có chồng (trong đó 2 đứa đã bỏ chồng) đề chúng nó nói thêm cho cụ thể. Kết luận rút ra là: “to dài và nóng”. Thế là yên tâm.
Tôi chấp nhận lời hẹn đi chơi tối với chàng sau 3 tháng trời thử thách. Đàn ông không sợ chó cắn, không sợ phân… là đạt tiêu chuẩn toàn diện.
Vấn đề còn lại cần kiểm tra phần sức mạnh đàn ông nữa thôi.
Chúng tôi ra bờ đê ngồi hóng mát, chờ trăng lên. Ngồi bờ sông nói tỏ tình thì còn gì đẹp hơn thế nữa. Chàng bỏ ra 5 kg hạt hướng dương, ăn hết chỗ này sẽ phân định. Ánh trăng khuya tỏa vàng một vùng, lãng mạn làm sao, yêu thương làm sao. Tôi ngây ngất tình.
Tới thời điểm thích hợp, tôi cố tình ngồi sát vào chàng, còn chàng thì quàng tay qua vai tôi. Tôi chợt thấy một vật gì dài dài, cứng cứng và hơi nóng chạm vào người tôi.
Quyết liền! Anh yêu ơi, em yêu anh, yêu anh mãi mãi…
Tôi chủ động hôn chàng. Kế hoạch tổ chức đàm cưới được bàn thảo tắp lự.
Đêm tân hôn, tôi hồi hộp chờ đợi một sự bùng nổ, thế là trọng vẹn, tôi giữ tiết trinh cho tới ngày cưới cho chàng.
Một giờ trôi qua chàng vẫn không động chạm gì, tôi sốt ruột cởi phăng quần áo, thân thể tôi trắng nõn nà, chàng vẫn nằm trơ ra. Ô hay sao thế nhỉ?
Không còn chịu hơn được nữa, tôi mới hỏi chàng:
- Hôm ngồi ở bờ sông em thấy anh có cái gì dài dài nong nóng và cưng cứng cơ mà… Đâu rồi?
Chàng trả lời rằng:
- Hôm ấy anh đút túi quần của khoai nướng, định ăn hết hạt hướng dương thì mời em đấy mà.
Cả đêm tôi gục đầu vào gối khóc hết nước mắt, mờ sáng không chịu được, tôi ra ngoài hiên ngửa mặt lên trời chửi:
- Tổ sư cha cái củ khoai nướng!
(Sưu tầm)

Thứ Ba, 7 tháng 2, 2017

TRƯỚC VÀ SAU NGÀY CƯỚI

Ngày cưới:
- Chàng: Thật tuyệt vời!Cuối cùng thì giờ phút anh mong đợi nhất cũng đã tới!
- Nàng: Em phải ra đi à?
- Chàng: Không. Thậm chí em đừng bao giờ nghĩ tới điều đó!
- Nàng: Anh có yêu em không?
- Chàng: Tất nhiên rồi!
- Nàng: Anh có phản bội em không?
- Chàng: Không! Sao em lại có ý nghĩ đó cơ chứ?
- Nàng: Anh sẽ hôn em chứ?
- Chàng: Đương nhiên.
- Nàng: Anh sẽ đánh em chứ?
- Chàng: Không bao giờ!
- Nàng: Em có thể tin anh được không?
Sau ngày cưới:
Hãy đọc từ dưới lên...
(Sưu tầm)


Tâm đầu ý hợp!
Có cặp vợ chồng nhà nọ bị khiếm thính và câm bẩm sinh: chồng điếc vợ câm nhưng ăn ở với nhau rất hạnh phúc vì rất hiểu ý nhau.
Một hôm anh chồng dọn cơm ra mãi không thấy vợ về liền bê cơm ra ngoài sân định ăn trước, đúng lúc ấy chị vợ ton tả chạy về... anh chồng liền quát hỏi:
- Đi đâu giờ này mới vác mặt về?
Chị vợ mới bước vào đến sân liền quay ngược ra cổng vơ một nắm rơm, tay kia cầm hộp quẹt bật bật...
- Hả, cháy, cháy hả, cháy nhà ai?
Vợ liền giơ ngón tay út ra...
- Hả, cháy nhà thằng Cu Út à, thế nó đi đâu??
Chị vợ liền giật lùi mấy bước...
- Hả nó lên miền ngược à, buôn bán gì trên ấy?
Chị vợ liền thọc tay vào váy, đưa lên mũi...
- Hả? Lên miền ngược bán mắm tôm à, thế cháy nhà nó có ai cứu được gì không?
Chị vợ liền chổng mông lấy nắm rơm vẫn cầm trên tay xoa xoa mấy vòng...
- Nhẵn như chùi à, rõ khổ thằng Cu Út... thôi vào ăn cơm đi mụ, nguội mẹ nõ hết rồi, rõ khổ!!!
(Sưu tầm)