Ngày trước, bạn mình làm thư ký cho giám đốc Sở.
Có một vụ việc vở lỡ, sếp dính nặng, xin bạn mình gánh hộ hết sai phạm.
Bạn mình vào tù. Sếp bị khiển trách rồi ổn. Ba năm sau, bạn mình hết
án, hí hửng đưa vợ đến ra mắt sếp để nối việc, vì nghĩ, chuyện này với
sếp là chuyện vặt, dù sao cũng là cái nghĩa, cái ơn sâu, “Lê Lai cứu
Chúa”. Vừa tới cửa, bạn mình vừa ngoạc mồm ra cười, chưa chào thì sếp
hỏi:
-Cậu là ai nhỉ? Mình có khách nhé.
Sếp đóng cửa.
Bạn mình hận. Nhưng im lặng.
Tức chí bấm chí. Người ta nói, quân tử trả thù 10 năm chưa muộn. Nhưng
bạn mình đến 15 năm sau, với biết bao gian khó, từ hai bàn tay trắng,
vươn lên thành một đại gia có tên tuổi trong kinh doanh, một nhà thầu
lớn.
Nhờ trúng được một dự án cấp Quốc gia, hôm khởi công, có các Cụ
to ngất về dự. Bất ngờ, bạn mình nhận ra ông sếp ngày xưa, giờ đã lên
tới lãnh đạo cấp Cục. Hình như thấy bạn mình trở thành Đại gia, lại anh
anh em em với các Cụ, ông sếp kia mò tới, giả lả với bạn mình, kêu tên,
kêu tuổi, nói, ôi trời ơi, hóa ra anh à, anh khỏe không, làm ăn phát đạt
quá nhỉ, lại chủ cả công trình cấp quốc gia thế này vinh dự cho địa
phương ta có người con như anh. Trước mặt bá quan văn võ, bạn mình hỏi
lạnh tanh:
-Cậu là ai nhỉ?
Ông sếp cũ miệng đang há ra chợt méo xệch về một bên, rồi lủi thẳng.
Là đại gia xây dựng, mặc nhiên muốn trúng thầu thì phải quan hệ, chung
chi, quân xanh quân đỏ, lách luật, hợp tác, dựa vía, dựa thế, ngọt bùi
cay đắng có cả.
Phải đến 29 tết, may ra bạn mình mới ngớt việc. Hai
thằng kiểu gì cũng gặp nhau, chén chú chén anh, tổng kết nhiệm kỳ năm.
Năm vừa rồi cũng thế. Cũng đã chiều 29 tết. Hai thằng đang ngồi thì bạn
mình nghe cú điện thoại. Vâng vâng dạ dạ xong, mình thấy bạn mình không
được vui. Hỏi, có chuyện gì. Bạn mình cười mếu, nói, bỏ mẹ ông ạ, mình
đã đi hết lượt quà tết các sếp, thăm hết lượt, chúc tết hết lượt, tưởng
xong, ai ngờ sót mất một ông. Thì sao? Sao nữa, ông ấy vừa gọi, nói, bác
chúc chú năm mới dồi dào sức khỏe, làm ăn tấn tới, hạnh phúc và thành
đạt. Mình nói, hay quá nhỉ. Bạn mình nói hay gì, ông ấy nói tiếp, mấy
năm rồi anh em sát cánh bên nhau, bác bên chú, năm tới có lẽ chú đã
khỏe, mạnh chân mạnh tay, chắc không cần bác giúp nữa nhỉ, thế là bác
cũng vui nhé. Chúc chú thành công. Mình lại nói, thì đúng quá, ông đang
làm ăn tấn tới mà. Bạn mình nói, ý văn học đấy ông ạ, ông là trưởng thôn
sao ngu thế, nói vậy là ý văn học, rằng, tại sao tết này mày không thăm
tao, không chúc tết tao, thì từ giờ, tao cạch mặt mày, không dự án dự
iếc, công trình công triếc, trúng thầu trúng thiếc, vay nợ vay niếc…ông
hiểu không? Mình vẫn ngớ ra. Bạn mình đứng dậy. Tôi phải đi ông ạ, phải
bằng mọi cách có mặt tại nhà bác ấy trước giao thừa.
Hai ngày sau,
mồng 2 tết, mình gặp lại, hỏi hôm đó ra nhà ông ấy chúc tết trước giao
thừa chứ. Bạn mình gật đầu, nói, tới cổng, ông ấy ra nhìn qua cánh cổng
sắt rồi hỏi: Cậu là ai nhỉ. Rồi quay vào. Bạn mình cố gọi mà không được.
Bạn mình đứng trong mưa, phát khóc, may có vợ ông ấy ra, bạn mình nói,
em lạy chị, chị nhận quà tết giúp em, anh chị mà không nhận quà, em thà
đứng đây suốt đêm. Bà ấy hỏi: Cậu là ai nhỉ? Mình nói, dạ ai cũng được
hết, mong chị…May bà ấy cầm quà.
Mình hỏi, giờ làm sao? Bạn mình nói, năm tới sẽ là năm khó khăn chứ sao nữa.
Mình lại hỏi, cầm quà rồi, coi như vẫn chúc tết rồi, có gì khó khăn nữa.
Bạn mình nói, quà tết có thì có rồi, nhưng chậm cũng chết ông ạ. Họ
nói, a ha, thằng này coi nhà mình loại vứt đi mới đến muộn vậy mà. Nhưng
đi tết sớm quá, họ cũng nói, a ha, thằng này coi mình là khách đối tác
vòng ngoài nên đi sớm cho xong việc đấy mà. Cực ông ạ.
Mình chia tay
bạn, tần ngần bước, ước, giá như bạn bè mình chúng nó cố lên, làm thật
to, thật to, to như Vua, rồi có hôm nó nhớ đến mình về thăm nhỉ? Chà
chà, Vua về thăm trưởng thôn Khoai Lang là hơi bị oách.
Mình sẽ bước ra, nhìn thằng bạn Vua của mình, hỏi:
-Cậu là ai nhỉ?
Đã. Sướng như ăn khoai lang luộc chấm mật mía thời bao cấp
He he.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét