GIẢN DỊ VÀ ĐẸP Hưu, được lười, dậy muộn, Rồi thơ thẩn công viên. Có một bà lạ hoắc, Mỉm cười chào thật hiền. Một thằng nhóc lếu láo Đá bóng trúng người ông, Còn hỏi: Ông xem cháu Đá phát này giỏi không? Một ông lão hành khất, Chìa chiếc mũ ra xin. Lục, không thấy tiền lẻ, Đành cho hai chục nghìn. Trời mới mưa, lá mướt, Mặt trời sau hàng cau. Chim hót, ừ chim hót, Nhưng suýt ỉa trúng đầu. Giản dị và thật đẹp, Cuộc sống này của tôi. Thật đẹp và giản dị Đất nước này của tôi. Bao đời nay vẫn vậy, Vẫn vậy sự hiền hòa. Đói, giản dị mà đẹp, Cuộc sống của chúng ta. Bất chợt tim đau nhói, Đến mức phải chống tay Vào chiếc ghế sương ướt: Không lẽ sẽ có ngày Thay cho lũ chim ỉa, Cháu đá trúng người ông, Bà người lạ cười mỉm Là ảnh Mao Trạch Đông, Là thứ tiếng xủng xẻng, Là khẩu hiệu rợp trời, Cờ năm sao đỏ rực, Là người mà không người. Tôi cúi đầu đi tiếp. Cái lưng còng thêm còng, Không dám nhìn thằng bé Vừa đá trúng người ông. Hà Nội, 30. 7. 2012 |
Cụ ơi, hãy bớt giận
Bọn chúng nó tham quyền/tiền
Dứt khoát bà lão lạ
Không để chúng nó yên
Cụ cũng bớt suy tư
Về cái bọn "tấu, hài"
Thằng nhóc tuy còn bé
Cũng sẽ biết một hai
Cụ ơi, tin đi cụ
Để diệt bọn đớn hèn
Tuy chỉ là hành khất
Lão cũng quyết một phen
Thấy tim cụ đau nhói
Cháu biết cụ xót xa
Nhưng cụ cứ tin chắc
Nước Việt mãi của ta
Dưới trời mưa..., cau, lá
Có ông cụ lưng còng
Sao bước đi chậm quá
Lòng cụ nặng phải không?
PS. Khuya rồi, chúc cụ ngủ ngon, mai chiến tiếp.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét