Nửa đêm, chồng nói với vợ:
- Cưng ơi, anh thèm quá, làm một cái đi. Con nó ngủ say rồi!
- Từ từ đã anh, nó chưa ngủ đâu!
- Ngủ rồi mà. Đây này, xem anh kiểm tra nhé! - Bi, xuống bếp lấy cho bố cốc nước!
Im lặng .
- Đấy, anh đã nói, con ngủ say rồi mà!
Mười lăm phút sau, khi hai vợ chồng rã rời buông nhau ra thở hổn hển thì bỗng giật mình khi nghe tiếng cu Bi:
- Ba ơi, con phải cầm ca nước đứng ở đầu giường đến bao giờ đây ?
(Sưu tầm)
KHI SAY...
Ba người đàn ông say rượu dìu nhau về nhà, đến trước cửa 1 căn nhà, một gã đập vào cửa và hét lên
- Ông tư ở đây phải không
Tiếng phụ nữ trả lời:
- Phải
- Bà…….là ai?
- Tôi là vợ ông Tư,
- Vậy bà ra xem ai là ông Tư đưa ông vô nhà để chúng tôi còn về.
(Sưu tầm)
Pozdrav
Tady jsi doma, jen tady a nikde jinde
Ceskoslovensko
Thứ Ba, 24 tháng 1, 2017
Thứ Năm, 19 tháng 1, 2017
CON ƠI LÀ CON!
Ôngg bố đang khoe con học giỏi với khách thì thằng con về, liền hỏi ngay để khoe: -
- Hôm nay toán con được mấy điểm?
- Dạ! được hai điểm.
- Tại sao 2?
- Vì cô giáo hỏi 2+2 bằng mấy,con trả lời là bằng 4. Cô giáo lại hỏi 2x2 bằng mấy?
- Thế con trả lời là bằng mấy?
- Con bảo là : "khác đéo gì", nên co giáo cho 2 điểm.
- Thế môn thể dục được mấy điểm?
- Cũng 2 điểm.
- Sao lại 2 điểm?
- Học đi đều, cô giáo dạy là: " giơ chân phải lên đồng thời giơ chân trái lên"
- Ông bố buột miệng:" thế thì đứng bằng cái con củ c...ặc à! "
- Thì con cũng nói thế nên cô giáo cho 2 điểm.
- Thế môn văn được mấy điểm?
- Được 2 điểm.
- Cô giáo bắt đặt câu với từ ,,cô giáo".
- Thế mày đặt câu như thế nào?
- Con đặt câu : " cô giáo là con đĩ "
- Trời đất! đồ mất dạy! Ai cho mày hỗn láo thế! Thế cô giáo nói sao?
- Cô giáo cho con 2 điểm và bắt lên gặp thầy hiệu trưởng.
- Thế thầy hiệu trưởng bảo sao?
- Thầy hiệu trưởng cho con 10 nghìn đồng và hỏi nhà cô giáo ở đâu ạ!.
- Bố cũng đang định thưởng cho mày đây!
( Sưu tầm )
- Hôm nay toán con được mấy điểm?
- Dạ! được hai điểm.
- Tại sao 2?
- Vì cô giáo hỏi 2+2 bằng mấy,con trả lời là bằng 4. Cô giáo lại hỏi 2x2 bằng mấy?
- Thế con trả lời là bằng mấy?
- Con bảo là : "khác đéo gì", nên co giáo cho 2 điểm.
- Thế môn thể dục được mấy điểm?
- Cũng 2 điểm.
- Sao lại 2 điểm?
- Học đi đều, cô giáo dạy là: " giơ chân phải lên đồng thời giơ chân trái lên"
- Ông bố buột miệng:" thế thì đứng bằng cái con củ c...ặc à! "
- Thì con cũng nói thế nên cô giáo cho 2 điểm.
- Thế môn văn được mấy điểm?
- Được 2 điểm.
- Cô giáo bắt đặt câu với từ ,,cô giáo".
- Thế mày đặt câu như thế nào?
- Con đặt câu : " cô giáo là con đĩ "
- Trời đất! đồ mất dạy! Ai cho mày hỗn láo thế! Thế cô giáo nói sao?
- Cô giáo cho con 2 điểm và bắt lên gặp thầy hiệu trưởng.
- Thế thầy hiệu trưởng bảo sao?
- Thầy hiệu trưởng cho con 10 nghìn đồng và hỏi nhà cô giáo ở đâu ạ!.
- Bố cũng đang định thưởng cho mày đây!
( Sưu tầm )
Lâu ngày không dùng để phí!
Một anh chồng đi công tác xa về chợt bắt gặp một gã đàn ông mặc quần áo của mình, đi giày của mình, đang nằm trên giường với vợ mình. Anh chàng liền cầm dao xông đến, vợ anh ta van xin dừng tay để giải thích.
– Ông này vốn là một người ăn mày đến nhà ta xin ăn, em cho ông ấy chỗ đồ ăn sáng mà anh chê nguội không ăn. Sau đó thấy trong tủ còn một ít quần áo của anh đã lâu không dùng đến em cho ông ấy một bộ, anh xem có được không ?
– Được!
– Em lại cho ông ấy một đôi giày dưới gầm giường đã lâu anh không đi, anh thấy có được không ?
– Được!
– Và thế là ông ấy đi ra, ra đến cửa ông ấy mới quay lại hỏi: “Còn cái gì chồng bà đã lâu ngày không dùng nữa không? bỏ phí hoài của , tôi dùng cho?”.
( Sưu tầm )
– Ông này vốn là một người ăn mày đến nhà ta xin ăn, em cho ông ấy chỗ đồ ăn sáng mà anh chê nguội không ăn. Sau đó thấy trong tủ còn một ít quần áo của anh đã lâu không dùng đến em cho ông ấy một bộ, anh xem có được không ?
– Được!
– Em lại cho ông ấy một đôi giày dưới gầm giường đã lâu anh không đi, anh thấy có được không ?
– Được!
– Và thế là ông ấy đi ra, ra đến cửa ông ấy mới quay lại hỏi: “Còn cái gì chồng bà đã lâu ngày không dùng nữa không? bỏ phí hoài của , tôi dùng cho?”.
( Sưu tầm )
Thứ Hai, 16 tháng 1, 2017
Jan Palach
(*11.8.1948 tại Praha - †19.1.1969, tại Praha)
Jan
Palach phát âm tiếng Séc: [ˈjan ˈpalax],
sinh viên người Séc đã tự thiêu như một hành động phản kháng chính trị đối
với chính quyền Tiệp Khắc lúc bấy giờ.
Jan
là con thứ hai trong gia đình 2 anh em của ông Josef Palach và bà Libuše Palachová,
người anh, Jiří Palach hơn Jan 7 tuổi. Cha mẹ Jan theo đạo Tin Lành,
chủ tiệm buôn bán bánh kẹo, khi Cộng sản nắm
chính quyền năm 1948, tiệm bánh kẹo này bị quốc hữu hóa. Cha anh vào làm việc
trong nhà máy, mẹ làm việc tại tiệm bán hàng.
Jan
Palach lớn lên và học tiểu học ở Všetaty, Mělník,
tỉnh Trung Séc (Středočeský).
Khi
13 tuổi cha mất, mẹ anh vất vả nuôi 2 con với sự trợ giúp của ông ngoại.
Năm
1963, Palach học trường trung học (Gymnazium) ở Mělník,
rồi thi vào Phân khoa Triết học của Đại học tổng hợp Karel, Praha (UK), nhưng do quá đông thí sinh nên Jan
vào trường Đại học Kinh tế
Praha (VŠE). Mùa thu
năm 1968, anh được chuyển sang Phân khoa Kinh tế chính trị và Lịch sử của trường
Tổng hợp UK, Praha.
Tháng
8 năm 1968, quân đội hiệp ước Warsava
đứng đầu là Liên Xô đã đổ
quân vào xâm chiếm Tiệp Khắc với lý do bảo vệ phe xã hội chủ nghĩa
và ngăn cản những cải cách theo hướng tự do hóa của
chính phủ Alexander Dubček, được gọi là “Mùa xuân Praha”.
Mùa Thu năm đó (11.1968) ông tham gia nhiều
hoạt động phản đối việc xâm chiếm kể cả bãi khóa. Tháng 1.1969 Jan Palach kêu gọi sinh viên chiếm đài phát thanh,
tuy nhiên do không thấy có bất kỳ tiến bộ nào đáng kể, có thể ông đã bắt đầu suy nghĩ hành
động quyết liệt hơn, thức tỉnh sự phó mặc của xã hội đang dần dần chìm đắm cho
số phận. Jan tình nguyện tự sát, để phản đối cuộc xâm
lăng nói trên.
Lấy cảm xúc từ việc một vài nhà sư Phật giáo Việt Nam (hòa thượng Thích Quảng Đức
tự thiêu năm 1963) để phản
đối cuộc đàn áp Phật giáo tại Sài Gòn, miền Nam Việt Nam, động lực dẫn tới việc
tự thiêu của Jan Palach.
Ngày
16.1.1969, đi chuyến xe lửa buổi sáng tới Praha, anh viết một bức thư tuyệt
mệnh để lại phòng ngủ tập thể của trường (trong vali), gửi 3 bức thư khác: Một
cho Hội liên hiệp Nhà văn, một cho Luboš Holeček (chủ tịch phong trào sinh viên)
và một cho Ladislav Žižka, một
bạn học ở Đại học Kinh tế tại Praha.
Khoảng
16 giờ, tại đài phun nước trước Národní muzeum (Bảo tàng quốc gia) Praha, phía trên quảng trường Národní náměstí,
Jan tưới dầu lên người, châm lửa đốt rồi chạy qua ngã tư đường về phía một cửa
hàng bách hóa ở phố Washington, ngã xuống bên vỉa hè. Một công nhân bẻ ghi tàu
điện đã cởi áo khoác của mình dập lửa cho anh. Xe cứu thương chở Jan tới Khoa
bỏng FNKV và LFH UK trên phố Legerova
với độ bỏng 85%, độ cấp ba. Tuy được điều trị tích cực nhưng anh đã từ trần
ngày 19.1.1969. Jan được đưa đến viện bỏng FNKV và LFH UK tại phố Legerova,
Praha. Tại đây bằng máy ghi âm, nữ y tá Zdenka Kmuníčková đã ghi lại cuộc hội
thoại ngắn, trong đó Jan Palach nói về nguyên nhân hành động của mình, phản
đối "sự nản chí, buông xuôi", đề cập đến sự thụ động của
xã hội Tiệp Khắc đối với sự kiện này. Phản đối việc phát hành báo Zpráv – Nhật báo xuất bản bởi những kẻ xâm lược Xô viết và kêu gọi Tổng đình
công. Cuộc hội thoại cho thấy rõ, Jan đã được dùng thuốc giảm đau
nhưng vẫn khá đau đớn.
Jan
Palach mất ngày 19.1.1969, ba ngày sau hành động của mình.
Jan
nói rằng để có thể tự thiêu được con người cần một sự giận dữ ghê gớm. Xã hội
và hầu hết những sinh viên khác đã không có phản ứng, sau lời cầu thỉnh được
phát đi mạnh mẽ của Palach trên giường bệnh trong cơn đau đớn.
Jan Palach tự thiêu, không xa Quảng trường thành cổ (Staroměstské náměstí) của Praha, nơi có bức tượng vinh
danh nhà cải cách tư tưởng, biểu tượng tôn giáo Séc, Jan Hus,
người bị Giáo hội Châu Âu kết án thiêu sống vì đức tin của mình năm 1415 tại
Koblenz (Đức), được tôn vinh là anh hùng dân tộc từ nhiều thế kỷ tới nay.
Một số nhà bình
luận đã so sánh hành động tự thiêu của Jan Palach với việc bị thiêu sống của mục
sư* Jan Hus.
Jan
Palach là người đầu tiên tự thiêu ở quảng trường Václavské náměstí ,
Praha. Đến tháng 4.1969 đã có tới 26
người tham gia tự thiêu để phản đối, trong đó 7 người chết. Gây tiếng vang nhất
là Jan Zajíc, tự thiêu ngày 25.2.1969 tại đường vòm quảng trường Václavské náměstí,
Praha; Josef Hlavatý tại tượng đài Tomáš Garrigue Masaryk, Plzeň; Evžen Plocek,
ngày 4.4.1969 tại Jihlava; Michal Lefčík, ngày 11.4.1969 tại Košice. Những
người định tự thiêu là công nhân Miroslav Malinka ngày 22.1.1969 tại Brno và học sinh học nghề
16 tuổi, Jan Bereš ngày 26.1.1969 tại Cheb.
Tang lễ Jan Palach với hàng chục nghìn người được tổ
chức ngày 25.1.1969 trở thành cuộc phản đối lớn chống những kẻ xâm lược. Đoàn
diễu hành đi từ Quảng trường Václavské náměstí tới quảng trường Krasnoarmějců lúc bấy giờ tại Praha 1, ngày nay là quảng trường Náměstí Jana Palacha,
tại đấy nhiều người đã phát biểu trong đó có cả Luboš Holeček. Lễ tiễn
đưa do mục sư tin lành Jakub Schwarz Trojan chủ trì.
Jan Palach được chôn cất tại nghĩa trang Olšanské
hřbitovy. Năm 1973, không có sự đồng ý của gia đình, người ta đã thiêu xác anh,
mang lọ tro về Všetaty một cách vội vã và bí mật, nhưng ngôi mộ trống vẫn được
người dân đến thăm viếng. Năm 1990 lọ tro của Jan được trả về Olšanské
hřbitovy.
Tháng 1.2009 Nhà sử học Petr Blažek người phát hiện ra tài liệu,
theo đó Palach tháng 1.1969 kêu gọi sinh viên chiếm đài phát thanh. Trong thư,
Jan gửi đề xuất của mình tới địa chỉ người lãnh đạo sinh viên lúc bấy giờ,
Luboš Holeček 10 ngày trước khi tự thiêu. Các nhà sử học đã thử tái dựng lại sự
kiện một cách chính xác nhất, viện dẫn hành động tự thiêu của Palach, bản thân
hành động và những sự kiện kế tiếp kể cả việc điều tra của nhân viên an ninh.
Jan Palach là người đầu tiên được Phong
trào dân chủ Masaryk truy tặng huy chương danh dự T. G. Masaryk vì lòng trung thành với di huấn của
mình.
Tổng
thống Václav Havel đã trao Huân chương Tomáš Garrigua Masaryk hạng nhất cho Jan
Palach, được người anh là Jiří Palach nhận thay năm 1991.
Nhà nước Cộng hòa Séc quyết định lấy ngày 16.1 hàng năm là ngày
lễ với tên gọi “Ngày kỷ niệm Jan Palach”.
-
Sau cuộc Cách mạng Nhung, người ta đã gắn một thánh giá
bằng đồng trên vỉa hè nơi Jan Palach ngã xuống để tưởng niệm anh cùng Jan Zajíc.
-
Nhà thiên văn học Tiệp Khắc Luboš Kohoutek, người khám
phá ra tiểu hành tinh mới ngày 22.8.1969 tại đài
quan sát Bergedorf, đã đặt tên cho tiểu hành tinh này là tiểu hành tinh 1834 Palach.
-
Ở Châu Âu có nhiều đài tưởng niệm Jan Palach, trong đó có đài
tưởng niệm nhỏ bên trong đường hầm băng (Glacier
tunnels) dưới đèo Jungfraujoch, Thụy Sĩ.
-
Trong dịp kỷ niệm 40 năm ngày qua đời của Jan Palach, một bức
tượng của nhà điêu khắc András Beck tưởng nhớ
anh được chở từ Pháp sang Cộng hòa Séc. Tượng này đặt ở trường
gymnasium, thành phố Mělník nơi Palach từng học tập.
-
Quảng trường trung tâm Praha được đặt tên Náměstí Jana Palacha.
-
Một quảng trường ở Brno lấy tên Palachovo
náměstí.
-
Nhiều thành phố trên thế giới cũng có đường phố đặt theo tên Jan
Palach như tại thủ đô Luxembourg, Angers và Parthenay (Pháp), Varna (Bulgaria), Kraków
(Ba Lan), Assen (Hà
Lan) và Nantwich (Anglie).
-
Tại Roma và
nhiều thành phố khác của Italy, các quảng trường trung tâm được đặt theo tên
Palach cùng tượng đài tưởng niệm. Một sảnh đường sinh viên ở Venezia trên đảo Giudecca (Italy) cũng
được đặt tên Jan Palach.
-
Một trạm xe bus ở thành phố Curepipe (Mauritius) đặt theo tên Jan
Palach.
* Mục
sư là
một trong những chức danh chính của các giáo sĩ trong các Hội thánh của đạo Tin Lành.
Chức năng chính của mục sư là giảng kinh thánh và quản trị Hội thánh cơ sở. Để được
bổ nhiệm là mục sư họ là người đã tốt nghiệp trường Kinh thánh, được bổ chức truyền đạo ít nhất hai năm và được Hội đồng phong
mục sư phong chức. Theo giới luật của Tin Lành, mục sư là người chăn chiên
nhưng không có quyền thay mặt Chúa Kitô ban phúc, xá tội và giới luật cũng
không áp dụng luật độc thân cho mục sư.
Thứ Ba, 3 tháng 1, 2017
Án oan
“Phái đoàn Gruzia đến Kremlin thăm Stalin.
''Khi họ về Stalin thấy mất chiếc tẩu liền gọi trùm mật vụ Beria vào và ra lệnh đuổi theo khám túi các vị khách.
''Năm phút sau, Stalin tìm thấy tẩu dưới gầm ghế liền gọi Beria lại. Beria báo cáo: “Thưa đồng chí, đã quá muộn, trong đoàn có 10 người thì năm người thú nhận đã lấy cắp chiếc tẩu. Năm tên còn lại đã chết trong lúc bị thẩm vấn.”
''Khi họ về Stalin thấy mất chiếc tẩu liền gọi trùm mật vụ Beria vào và ra lệnh đuổi theo khám túi các vị khách.
''Năm phút sau, Stalin tìm thấy tẩu dưới gầm ghế liền gọi Beria lại. Beria báo cáo: “Thưa đồng chí, đã quá muộn, trong đoàn có 10 người thì năm người thú nhận đã lấy cắp chiếc tẩu. Năm tên còn lại đã chết trong lúc bị thẩm vấn.”
TẤM LÒNG
Một câu chuyện cảm động và chắc là có thật
Thời buổi này còn cái gì không hạ giá nhỉ? Sách vở, quần áo, đồ điện tử v...v... hạ giá! Tôi cầm mảnh bằng đại học cạy cục mãi chưa tìm ra việc làm, cũng nhào ra vỉa hè bán sách đại hạ giá. Từ Victor Hugo, Leon Tolstoy, Tagore, Dostoievski... đến Khái Hưng, Ngô Tất Tố, Vũ Trọng Phụng... cả thảy đều bị “hạ” nằm la liệt. Lắm lúc ngồi chồm hổm nhìn xuống các tên tuổi từng “vang bóng một thời”, tôi thầm hỏi:
- Nên cười hay nên khóc, thưa chư liệt vị?
Cách đây ít lâu, một ông lão hình dáng tiều tụy mang đến bán hai pho sách dày. Một cuốn là “Hán Việt Từ Ðiển” của Ðào Duy Anh do Khai Trí tái bản. Cuốn kia là “Petit Larousse Illustré” in tại Paris năm 1973. Sách còn tinh tươm lắm, hẳn chủ nhân đã xài rất kỹ. Thấy giá rẻ, tôi mua. Loại ấn bản này đây, gặp loại khách biên biết, bán cũng được lời.
Ngoài bìa và một số trang ruột của mỗi cuốn, đều có ấn dấu son hình ellipse: “Bibliothèque - Ðô Bi - Professeur”. À, té ra ông lão vốn từng là giáo chức. Thảo nào! Cất tiền vào ví rồi mà ông cứ dùng dằng nuối tiếc, ngoảnh lại nhìn những tài liệu - tài sản phải đứt ruột bán đi. Ngoái mãi mấy lần rồi ông mới dắt chiếc xe đạp cà tàng đạp về. Mắt ông đỏ hoe. Lòng tôi chợt se lại!
Chiều 25 Tết. Ngồi cạnh các danh tác tôi vẫn lim dim, thấp thỏm, chồm hổm ra đấy. Qua đường không ai thấy, lá vàng rơi trên giấy. Sài Gòn chả có mưa bụi cho đủ khổ thơ Vũ Ðình Liên. Nhưng bụi đường thì tha hồ, đủ khổ thứ dân lê lết vệ đường như tôi.
- Anh mua bánh bò, bánh tiêu?
Một chị hàng rong đến mời. Tôi lắc đầu. Bỗng chị sững người chăm chú nhìn vào hai bộ từ điển. Chị ngồi thụp xuống, đặt sề bánh bên cạnh, cầm hết cuốn này đến cuốn kia lật lật. Rồi chị hỏi giá cả hai. Ngần ngừ lúc lâu, chị nói:
- Anh có bán... trả góp không?
- Trời đất ơi! Người ta bán trả góp đủ thứ, chứ sách vở, sách đại hạ giá ai đời bán trả góp? Vả lại, tôi nào biết chị là ai, ở đâu?
- Tôi cần mua cả hai - chị nói tiếp - xin anh giữ, đừng bán cho người khác. Khi nào góp đủ, tôi sẽ lấy trọn. Anh thông cảm làm ơn giúp tôi.
Thấy lạ, tôi hỏi chuyện mới vỡ lẽ. Ðô Bi chính là thầy cũ của chị hàng rong. Chị Tám (tên chị) bất ngờ thấy có dấu son quen, hiểu ra hoàn cảnh của thầy, bèn nảy ý chuộc lại cho người mình từng thọ ơn giáo dục. Song, bán bánh bò bánh tiêu nào được bao nhiêu, lại còn nuôi con nhỏ, không đủ tiền mua một lần nên chị xin trả góp.
Tôi cảm động quá, trao ngay hai bộ từ điển cho chị Tám:
- Chị hãy cầm lấy, kịp làm quà Tết cho thầy. Tôi cũng xin lại đúng số vốn mà thôi, chị à.
- Nhưng...
- Ðừng ngại, chị trả góp dần sau này cũng được.
Chị lấy làm mừng rỡ, cuống quít trả tôi một ít tiền.
- Chao ôi, quý hóa quá! Cảm ơn... cảm ơn... anh nhá!
- Chao ôi, quý hóa quá! Cảm ơn... cảm ơn... anh nhá!
Mai lại, chị Tám trả góp tiếp. Chị kể :
- Thầy bi thảm lắm... Gần Tết, cô lại ngã bệnh... Thầy nhận sách, mừng mừng tủi tủi tội ghê, anh à!... Thầy cũ trò xưa khóc, khóc mãi!
- Thầy bi thảm lắm... Gần Tết, cô lại ngã bệnh... Thầy nhận sách, mừng mừng tủi tủi tội ghê, anh à!... Thầy cũ trò xưa khóc, khóc mãi!
Tôi vụt muốn nhảy cỡn lên và thét to:
“Hỡi ông Victor, ông Lev, ông Dostoievski... ơi! Ông Khái, ông Vũ, ông Ngô... ơi! Có những thứ không bao giờ hạ giá được! Có những người bình thường, vô danh tiểu tốt nhưng có những kiệt tác không hạ giá nổi, đó là: TẤM LÒNG.
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)