Pozdrav

Tady jsi doma, jen tady a nikde jinde je to tvá země, tobě patří a ty patříš k ní, jenom k ní.

Thứ Năm, 28 tháng 4, 2016

Truyện hài ở Tiệp khắc những năm 197x

1. Trong một cuộc họp bộ chính trị Đảng CS Tiệp Khắc, tự nhiên không thấy tổng bí thư Husák đâu cả. Mọi người tìm mãi mới thấy ông đang ở ngoài vườn và xúc đất bỏ vào túi. Quá hoảng loạn thủ tướng Strougal điện sang xin ý kiến Moskova. Một lúc sau nhận được trả lời: "Xin lỗi các Đ/c chúng tôi ra lệnh cho mấy du hành gia trên mặt trăng nhưng lại gửi nhầm cho Đ/c Husák"

2. Sau khi chết Lê nin bị đày xuống địa ngục vì tội hay lập đảng phái khi còn sống. Sau mấy tháng Ngọc Hoàng gọi điện xuống hỏi Diêm Vương:
- Lão Lê nin đang làm gì dưới đó?
- Này Ngọc Hoàng ông thuộc giai cấp phong kiến đấy. Ở đây không có lão Lê nin mà chỉ có Đ/c Lê Nin và hiện giờ Đ/c ấy đang họp chi bộ.

Vậy xin kể 1 câu chuyện tiếp theo (HLT): 
Tại 1 Đại hội Đảng CS Tiệp Khắc các đại biểu dự Đại hội đã thống nhất sửa đổi Điều lệ Đảng như sau:
 
1) Đảng viên nào giới thiệu được 1 ĐV mới, được miễn đóng Đảng phí 1 năm.
2) Đảng viên nào giới thiệu được 3 ĐV mới thì sẽ được ghi vào lý lịch ĐV như sau: chưa bao giờ vào Đảng CS Tiệp Khắc.
 

Chủ Nhật, 24 tháng 4, 2016

Ba nàng

Tôi có ba người yêu. Mọi người nói hơi nhiều. Tôi không biết. Người yêu đầu tiên đến với tôi khi tôi 18 tuổi. Đang tuổi muốn chứng tỏ mình là người đàn ông đích thực. Nàng nhẹ nhàng như cơ gió thoảng mùa thu, thân hình nàng có nhiều đường cong ảo diệu. Nàng như mây trằng bồng bềnh. Tôi thường nhìn nàng, thưởng ngoạn nàng nhưng không nghĩ đến nàng mà lại mơ màng phiêu du vô định. Nàng là thuốc tiên. Khi tôi căng thẳng nàng là tâm trí tôi chùng lại; khi tôi thất vọng nàng làm cho tôi thấy muôn vàn ánh sao mai.

Người yêu thứ hai của tôi nổi tiếng với màu đen. Đen đẹp, đen giòn và đen quý phái. Lạ cái là khi tôi ở với người yêu thứ nhất thì nàng lại hay đến. Nàng bên tôi mỗi khi tôi cô đơn, Khi tôi bải hoải không muốn làm gì thì nàng tạo động lực và sức mạnh trong tôi. Nàng tạo cảm hứng cho tôi làm thơ. Ở nàng có cái đắng chát và cái ngọt lịm của cuộc đời.

Người yêu thứ ba của tôi lóng lánh như nước suối ngàn. Nàng là phép nhân của niềm vui, là phép chia của nỗi buồn đời tôi. Nàng tặng tôi những sức mạnh ngôn từ, nàng giúp tôi mạnh bạo thể hiện mình, nàng giúp tôi hát ngay khi tôi không thuộc lời. Nàng giúp tôi nỗi đau thể xác để đánh bật nỗi đau tinh thần.   

Tôi yêu cả ba. Yêu lắm. Cả không ghen, không trách cứ, cứ âm thầm cùng tôi hơn 30 mùa lá vàng rơi rồi. Luật đời là thế, cái gì đến rồi cũng phải đi, xum họp tươi vui rồi cùng đến lúc chia ly buồn bã. Tôi phải chia tay cùng lúc cả 3 em. Buồn lệ rơi lã chã. Chào em khói thuốc, chào em cà phê, chào em rượu nhé.

Thứ Hai, 18 tháng 4, 2016

Vợ chồng Lương - Ví

Chiều nay nghe tin anh LƯƠNG về... lòng chị Ví bỗng thấy vui lạ. Anh LƯƠNG là chồng của chị VÍ - anh đi làm xa nhà 1 tháng anh mới về thăm 1 lần.
Ngày anh về chị Ví vui lắm, nói cười tít mắt. Nhớ tháng trước anh đi, có dặn là tháng này anh đi hơi lâu. Mà đúng là lâu thật, chị mong anh về như trời hạn mong mưa.
Chị nhìn anh LƯƠNG về lần này có vẻ gầy đi nhiều. Nhìn anh chị thật xót xa.
Tối 2 vợ chồng ngồi trước hiên nhà - anh nằm võng hút thuốc ... ánh mắt nhìn xa xăm.
- Thế anh THƯỞNG không về chung với anh sao? – chị VÍ hỏi.
Anh nhìn vợ thở dài và im lặng. Em biết rồi còn phải hỏi. Anh THƯỞNG ít về thăm nhà lắm, có khi cả năm anh mới về 1 lần, có khi anh không về.
Anh Thưởng là anh em cùng mẹ khác cha với anh Lương mà anh có vẻ chảnh lắm,không hòa đồng với anh em lắm.
- Dạo này bác NỢ hay nhắc anh lắm, bác ấy trông anh suốt. chị Ví nói
- Uh, anh biết rồi anh sẽ ghé thăm bác ấy. Anh vừa phả khói thuốc vừa trả lời.
Có đôi lần anh LƯƠNG đi lâu quá,sợ chị VÍ mong nên nhờ anh bạn tên ỨNG về báo tin,mà thường thì chỉ khi ốm quá anh LƯƠNG mới nhờ anh ỨNG báo tin về.
Chị Ví thắc mắc thì anh LƯƠNG nói 2 người làm chung chỗ, lại chung vị trí nên đổi nhau, mỗi lần anh ỨNG về thì anh LƯƠNG dù ốm cũng phải cố làm thay. Thế nên tháng nào anh ỨNG về qua nhà báo tin là tháng đó anh LƯƠNG nom tiều tụy hơn hẳn, chị Ví lại thương anh thắt ruột
Mà anh Lương có bao giờ ở nhà được lâu. Vài hôm anh lại đi công tác. Mỗi lần anh Lương về chị Ví lại hớn hở, bụng lại to ra, lại sinh ra mấy chục đứa, lần lượt các em: Hóa đơn điện, Hóa đơn nước, Hóa đơn nợ, Hóa đơn linh tinh… Chị ấy một mình chăm đàn con kháo ăn, vất vả lắm. Anh Lương nhìn vợ cứ hao gầy cũng xót lòng. Nói đến đây mới nhớ, anh Lương họ Hóa.
Hôm nay anh Lương về nhà, chị Ví cùng các con hớn hở lắm, nấu bao nhiêu món ăn ngon, vợ chồng con cái đang vui, anh nói:
- Anh về nhà mấy hôm rồi anh lại đi - kỳ này anh không ở lâu được.
Chị Ví không trả lời ... ánh mắt nhìn xa xăm ... ngoài kia trời vẫn tối đen như mực ...
Chị thầm ước “Bao giờ vợ chồng mới được ở mãi bên nhau không rời”.