Pozdrav

Tady jsi doma, jen tady a nikde jinde je to tvá země, tobě patří a ty patříš k ní, jenom k ní.

Thứ Bảy, 31 tháng 1, 2015

CLB Bohemia 1.2015

Sôi nổi và ấm cùng tình hữu nghị, CLB Bohemia tháng 1.2015 đã hội tụ được nhiều khuôn mặt mới trong làng dân Tiệp. Với sự hiện diện của Phó đại sứ Karel Srol cùng hai cán bộ sứ quán và Ban biên tập đối ngoại VTV, CLB đã đạt đỉnh vui, chất lượng và văn hóa.
 Serie ảnh đầu tiên của anh Lê Văn Huỳnh:













Hoạt động kỷ niệm 65 năm quan hệ hữu nghị Việt Nam-Tiệp Khắc tại tp. Hồ Chí Minh của ngài Đại sứ Séc và Slovakia:



Thứ Hai, 26 tháng 1, 2015

Sinh hoạt CLB tháng 1.2015

Nhân dịp đầu năm mới 2015 và 
tiến tới kỷ niệm 65 năm thiết lập
quan hệ ngoại giao Việt Nam-Tiệp Khắc 
CLB văn học-nghệ thuật Bohemia trân trọng kính mời các bạn hội viên, bạn hữu CLB tới dự buối sinh hoạt có sự tham gia của đại diện sứ quán Séc và VTV đối ngoại vào:

18h30, ngày 30.1.2015

Tại nhà hàng bia Séc-Bohemia, số 9 Hoàng Cầu, Đống Đa

Rất hân hạnh được đón tiếp

Thứ Sáu, 23 tháng 1, 2015

Thầy Tú lái xe

Chiều tối qua tôi lái xe qua khu nghĩa trang Văn Điển, có một cô gái mặc đồ trắng, tóc rũ rượi, lưỡi đỏ lòm đứng bên đường vẫy tay xin đi nhờ, tôi ớn sống lưng không dám dừng xe cho đi nhờ mà nhấn ga vọt qua. Đi được hơn 1 km mới hoàn hồn, thấy một cô sinh viên mặc quần bò, áo phông có in ảnh Messi, vẫy cặp sách xin đi nhờ về ĐH KTQD. Tôi dừng lại cho cô ta lên. Đi được hơn 100 m, cô ta hỏi "Sao lúc nãy thầy không cho em lên" ...


Sự khác biệt Đông - Tây

Cách thể hiện ý kiến cá nhânCách thể hiện ý kiến cá nhân: Người phương Tây quan trọng sự thẳng thắn. Người phương Đông đề cao sự khéo léo, mềm mỏng.
Phong cách sốngPhong cách sống: Người phương Tây đề cao cái Tôi, năng lực cá nhân, cá tính riêng… Người phương Đông trân trọng cái Ta, con người phải luôn biết hòa nhập với môi trường xung quanh để tạo nên sự hài hòa.
Vấn đề đúng giờVấn đề đúng giờ: Đúng giờ là yếu tố rất được tôn trọng trong các cuộc gặp gỡ ở thế giới phương Tây. Người ta không cần đến sớm để thể hiện sự tôn trọng nhưng càng không nên đến muộn vì đó là hành động bất lịch sự. Người phương Đông thì khác, họ có thể xê dịch giờ hẹn đôi chút và điều đó không trở thành vấn đề lớn.
Cấp trênCấp trên: Trong thế giới phương Tây, sếp cũng là người đi làm kiếm sống như nhân viên, chỉ có điều cấp bậc, tầm nhìn và lương bổng của sếp cao hơn một chút. Ở phương Đông, sếp được coi là “người khổng lồ”.
Các mối quan hệ và sự kết nối trong xã hộiCác mối quan hệ và sự kết nối trong xã hội: Các mối quan hệ trong thế giới phương Tây không mang nặng tính “dắt dây” như trong xã hội phương Đông.
Cách thể hiện cảm xúcCách thể hiện cảm xúc: Người phương Tây vui buồn đều thể hiện khá rõ ràng còn người phương Đông có thể “trong héo ngoài tươi”.
Văn hóa xếp hàngVăn hóa xếp hàng: Thực tế văn hóa xếp hàng đã dần hình thành tại nhiều nước phương Đông, đặc biệt tại các thành phố lớn. Tuy vậy, nhìn chung, nó chưa ăn sâu vào nếp sống của người phương Đông ở mọi lúc mọi nơi.
Nhìn nhận về bản thânNhìn nhận về bản thân: Người phương Tây rất quan trọng cái Tôi, đề cao tính cá nhân trong một số khía cạnh của đời sống. Họ đòi hỏi những người xung quanh phải tôn trọng những gì thuộc về vấn đề cá nhân. Ở phương Đông, cái Tôi thường nhỏ bé, dễ bị khỏa lấp và việc quên đi cái Tôi được cho là một đức tính đáng khen ngợi.
Đường phố ngày cuối tuầnĐường phố ngày cuối tuần: Những ngày cuối tuần, đường phố phương Tây thường vắng vẻ, họ không đổ ra đường mà thường có hai lựa chọn: một là ở nhà ngủ bù cho cả tuần lao động vất vả, hai là về miền quê vui chơi, hít thở không khí trong lành. Ở phương Đông, đặc biệt tại các thành phố lớn, người dân thường đổ ra đường, tới các khu vui chơi và trung tâm mua sắm để giải trí.
Tiệc tùngTiệc tùng: Tại những bữa tiệc trang trọng, người phương Tây thích đứng thành nhóm nhỏ, rủ rỉ trò chuyện. Người phương Đông thích ngồi thành những nhóm lớn, trò chuyện ồn ào, đó được coi là biểu hiện của sự hào hứng, vui vẻ. Tiệc càng ồn càng chứng tỏ tổ chức thành công.
Tiếng ồn trong nhà hàngTiếng ồn trong nhà hàng: Người phương Tây rất ngại việc nói to ở nơi đông người. Vì vậy, ở nơi công cộng như nhà hàng, quán ăn, họ nói nhỏ, chỉ đủ để người ngồi với mình nghe thấy. Ngay cả việc gọi nhân viên phục vụ cũng được thể hiện bằng ánh mắt và động tác tay. Người phương Đông khá vô tư trong việc này, họ có thể nói to, gọi nhau í ới ở nơi đông người.
Thức uống “lành mạnh”Thức uống “lành mạnh”: Ở phương Tây, nếu ai đó bị yếu bụng hoặc đau dạ dày, khi dùng bữa, họ sẽ uống nước ngọt có gas, trong khi đó, người phương Đông sẽ gọi trà hoặc nước khoáng.
Đi du lịchĐi du lịch: Người phương Tây đề cao việc quan sát và trải nghiệm thực tế trong suốt chuyến đi. Trong khi đó, đối với người phương Đông, việc lưu lại hình ảnh làm kỷ niệm trong từng chặng đường, từng địa điểm thăm quan là một việc quan trọng không kém.
Vẻ đẹp lý tưởngVẻ đẹp lý tưởng: Người phương Tây thích da nâu, người phương Đông thích da trắng.
Trẻ em trong gia đìnhTrẻ em trong gia đình: Trẻ em ở phương Tây không được cả gia đình chăm lo, ưu ái như ở phương Đông. Trong gia đình phương Tây, trẻ em có vị trí ngang bằng như những thành viên khác trong nhà, cũng có quyền lợi và nghĩa vụ riêng. Ở phương Đông, em bé thường được coi là trung tâm thú vị của cả nhà và các thành viên sẽ xoay quanh “tâm điểm” này.
Giải quyết vấn đềGiải quyết vấn đề: Người phương Tây coi trọng kết quả sau cùng, vì vậy, họ sẵn sàng đương đầu với vấn đề cản trở, cốt sao đạt được mục tiêu nhanh nhất. Người phương Đông quan trọng quá trình thực hiện. Vốn không thích đối đầu, xung đột, nên người phương Đông có thể chấp nhận đi vòng một chút, tuy mất thời gian hơn nhưng vẫn đạt được kết quả sau cùng và không tổn hao quá nhiều sức lực.
Các bữa ăn trong ngàyCác bữa ăn trong ngày: Người phương Tây thường ăn sáng vội vàng, ăn tối qua loa, thường dùng đồ ăn nhanh, bữa trưa vì vậy được coi là bữa ăn thư thái nhất trong ngày khi họ có thể rủ bạn bè ra tiệm dùng bữa. Người phương Đông đề cao tầm quan trọng của cả 3 bữa ăn trong ngày, họ thích sự nóng sốt. Ăn uống qua quýt theo kiểu “cơm đường cháo chợ” là điều không ai thích.
Phương tiện di chuyểnPhương tiện di chuyển: Trước đây, khi người phương Tây coi ô tô là phương tiện di chuyển hiệu quả nhất, người phương Đông còn đi xe đạp. Giờ đây, người phương Tây lại coi xe đạp là phương tiện di chuyển “lành mạnh” nhất, trong khi đó, người phương Đông đã chuyển sang đi ô tô (nếu có điều kiện).
Cuộc sống của người giàCuộc sống của người già: Dạo chơi công viên ở phương Tây, bạn sẽ bắt gặp nhiều cụ già dắt thú cưng đi dạo. Ở phương Đông, bạn sẽ thấy các cụ già dắt cháu đi chơi.
Tắm tápTắm táp: Người phương Tây thích tắm sáng rồi mới đi làm. Người phương Đông thích tắm tối trước khi đi ngủ.
Ẩm thực sành điệuẨm thực sành điệu: Người phương Tây sành điệu sẽ tìm tới các món Á. Người phương Đông “ăn chơi” sẽ tìm tới các món Âu.
Thời tiết và cảm xúcThời tiết và cảm xúc: Người phương Tây thích nắng, ghét mưa. Họ đặc biệt yêu những ngày nắng (có lẽ vì thế mà họ thích da nâu). Người phương Đông thích cả mưa và nắng. Nắng mưa đối với người phương Đông đều có nét đẹp, nét thú vị riêng.
Đông Tây trong mắt nhauĐông Tây trong mắt nhau: Trong mắt người phương Tây, người phương Đông đặc trưng với nón lá, thích uống trà và ăn cơm. Người phương Đông ấn tượng với người phương Tây vì mũ nồi cao, xúc xích và bia.
 
Bích Ngọc
Theo Bored Panda

Thứ Năm, 22 tháng 1, 2015

Có đâu mà dễ thế!

Sau nhiều vòng phỏng vấn, thử thách gắt gao, cuối cùng Tổng giám đốc một công ty vốn ngân sách cũng tuyển được một em trợ lý chân dài đẹp như người mẫu, bằng cấp đầy mình.
Buổi đầu ra mắt, sếp nhiệt tình nắm tay em trợ lý: chúc mừng em đã vượt qua những kỳ sát hạch khó khăn để có được vị trí này. Hôm nay anh sẽ dành thời gian để hướng dẫn em những công việc cần phải làm khi ở vị trí cận kề với lãnh đạo.
Công ty luôn trọng dụng nhân tài, nếu biết phấn đấu, hoàn toàn có thể em sẽ có thể mở và đi qua mọi cánh cửa, nhất là khi đi làm các thủ tục hành chính... một cửa .
Giờ em có thể kể sơ qua cho anh quá trình thi tuyển dụng để có được vị trí ngày hôm nay?
Trợ lý vén nhẹ làn tóc, bẽn lẽn: em thấy em có năng lực là đi qua... mọi cánh cửa ạ.
- Hôm đọc được thông báo tuyển dụng, em đến ngay để nộp hồ sơ ạ. Từ xóm trọ em bắt taxi đến công ty, nhưng đến nơi lại quên không mang theo tiền, em năn nỉ anh lái xe taxi cho em nợ. Anh ấy bảo: “Có đâu mà dễ thế”. Một là tiền, hai là tình, em chọn đi. Em đành chọn tình. Thế là anh lái xe “ấy” em luôn trên taxi. Rồi cho em qua cửa.
- Ở cổng Công ty, em xin phép anh bảo vệ cho em vào nộp hồ sơ. Anh ấy yêu cầu phải để lại giấy tờ tùy thân, em quên không mang theo, em năn nỉ anh bảo vệ cho em vào. Anh ấy bảo “Có đâu mà dễ thế”. Một là tiền, hai là tình, em chọn đi. Em đành chọn tình. Thế là anh bảo vệ “ấy” em luôn ở phòng bảo vệ. Rồi cho em qua cửa.
- Đến phòng Hành chính nộp hồ sơ, anh cán bộ thụ lý hồ sơ gợi ý có phong bì thì sẽ cho em qua vòng sơ khảo, lọc hồ sơ. Em năn nỉ… Anh ấy bảo “Có đâu mà dễ thế”. Một là tiền, hai là tình, em chọn đi. Em đành chọn tình. Thế là anh cán bộ thụ lý “ấy” em luôn ở phòng hành chính. Rồi cho em qua cửa.
- Ngày phỏng vấn, anh trưởng phòng Hành chính phỏng vấn em trong phòng họp, anh ấy nói mức thu nhập sẽ tùy thuộc theo năng lực của em, và anh ấy sẽ đánh giá. Em năn nỉ anh ấy đánh giá tốt cho em. Anh ấy bảo “Có đâu mà dễ thế”. Một là tiền, hai là tình, em chọn đi. Em đành chọn tình. Thế là anh trưởng phòng “ấy” em luôn ở phòng họp. Rồi cho em qua cửa.
Và đến hôm nay, em được ơ đây để làm việc cùng sếp ạ. Em mong sếp hướng dẫn em công việc để em có thể làm tốt nhất, sớm có thể đạt được vị trí như anh mong muốn.
Tổng giám đốc trầm ngâm hồi lâu:
CÓ ĐÂU MÀ DỄ THẾ.
p/s: ảnh chỉ minh họa một loại Cửa...sổ tâm hồn. Emotikona pacman

Thứ Ba, 20 tháng 1, 2015

Tài xế taxi - Hai vạch

Tôi là tài xế taxi. Hôm qua vào lúc 2h sáng, đường phố không còn phương tiện nào thì tôi gặp 1 cô gái vẫy xe... Cô gái: Cho em về nghĩa trang VĂN ĐIỂN. Mặc dù hơi sợ nhưng tôi tin trên đời này làm gì có ma và tôi vẫn cho cô ấy lên xe... Xe chạy được 1 đoạn, tôi nhìn qua gương chiếu hậu không thấy cô gái đâu... Tôi vội phanh gấp, quay đầu lại thì cô gái nhìn tôi trừng trừng... Đoán mình bị hoa mắt nên tôi nhấn ga chạy tiếp, lần này chạy nhanh hơn cho đỡ sợ... Liếc vào gương chiếu hậu, lại không thấy cô gái đâu, hoảng quá tôi phanh xe lết bánh cháy đường, quay đầu lại thấy cô gái dí sát vào mặt tôi mồm đầy máu, và nói:
- Mịe, tôi làm gì ông mà mỗi lần tôi cúi xuống buộc dây giày ông lại phanh gấp làm tôi dập mịe nó mũi rồi...

HAI VẠCH
Lần đầu thấy hai vạch trên chiếc que thử thai, nàng chết lặng. Người tình bỏ rơi, nàng lầm lũi đến bệnh viện một mình rồi ra về trong tột cùng ray rứt.
Lần thứ hai thấy hai vạch, nàng lại giật thót người, nhưng không quá hoảng loạn như trước. Sự dằn vặt sau khi dứt bỏ cũng không kéo dài quá lâu.
Đến lần thứ ba thì mọi thứ đã trở nên nhẹ nhàng và quen thuộc hơn. Một tiếng thở dài. Một tiếng tặc lưỡi. Một chút xót xa.
Cho đến khi lấy chồng, nàng mới bắt đầu sốt ruột vì mãi vẫn chưa thấy hai vạch. Hình ảnh đẹp đẽ, thiêng liêng ấy chỉ còn xuất hiện trong những giấc mơ. Bao lần nàng tỉnh dậy trong nước mắt.
Khi biết được nguyên cớ vô sinh, chồng nàng lặng lẽ ra đi. Ngày trở về giọng anh lạnh lẽo:
- Chúng ta chia tay thôi! Cô ấy... đã hai vạch rồi!
(Truyện cực ngắn - Tg: Trần Hoàng Trúc)

Thứ Bảy, 17 tháng 1, 2015

Buông tay hay không buông tay

Câu chuyện 1:
Một cô gái đến tìm một nhà sư, cô hỏi:
- Thưa thầy, con muốn buông một vài thứ mà không thể, con mệt mỏi quá.
Nhà sư đưa cho cô gái 1 cốc nước và bảo cô cầm, đoạn ông liên tục rót nước sôi nóng vào cốc, nước chảy tràn ra cả tay, làm cô bị phỏng, cô buông tay làm vỡ cốc.
Lúc này nhà sư từ tốn nói:
- Đau rồi tự khắc sẽ buông!
Vấn đề là, tại sao phải đợi tổn thương thật sâu rồi mới buông?


Câu chuyện 2:
Một chàng trai đến tìm nhà sư, anh hỏi:
- Thưa thầy con muốn buông xuôi vài thứ nhưng con do dự quá, con mệt mỏi vô cùng.
Nhà sư đưa anh ta 1 cái tách và bảo anh cầm, đoạn ông rót đầy tách trà nóng vừa mới pha xong.
Chàng trai nóng quá nhưng anh vẫn không buông tay mà chuyển từ tay này sang tay kia cho đến khi nguội đi rồi uống và cảm nhận thấy rất ngon. Lúc này nhà sư từ tốn nói:
- Cứ đau là buông thì con đã bỏ lỡ những cái tốt đẹp sau đó rồi!
Vấn đề là tại sao cứ đau là phải buông trong khi còn có thể làm cho nó tốt đẹp lên.
Bài học rút ra: Trong cuộc đời vốn phức tạp này, chỉ có ta mới biết lúc nào nên cầm lên & bỏ xuống chuyện của chính mình.


Nguồn: deltaviet

Thứ Năm, 15 tháng 1, 2015

Cuộc sống là như thế!

Ngày xưa có đôi vợ chồng nọ có một cậu con trai 12 tuổi và một con lừa nhỏ. Một hôm họ quyết định đi chu du thiên hạ để xem nhân tình thế thái.
Khi đi qua một làng đầu tiên họ nghe thấy những người ở đây thì thầm: "Xem thằng bé trên lưng lừa kìa, đúng là thứ không được dạy bảo đến nơi đến chốn… Ai lại ngồi thế khi cha mẹ phải lội bộ bên cạnh."
Nghe vậy người vợ liền nói với chồng: "Không thể để họ nói xấu về con mình như vậy đươc".
Người chồng bèn nhấc cậu bé xuống và nhảy lên lưng lừa ngồi.
Khi qua xóm thứ hai họ lại nghe mọi người ở đây xì xầm: "Xem kìa, thằng chồng kia quả là không biết xấu hổ, khỏe mạnh thế mà lại ngồi trên lưng lừa để vợ và con đi bộ."
Anh chồng liền nhảy xuống khỏi lưng lừa và để chị vợ ngồi lên. Hai cha con đi bên cạnh.
Qua xóm thứ ba họ lại nghe thấy người ta xì xầm: "Tội nghiệp anh chồng, làm lụng vất vả cả ngày kiếm cơm áo về cho gia đình lại phải đi bộ, còn xem con vợ kìa! Cả thằng con nữa, đúng là vô phúc mới có được bà mẹ như vậy."
Nghe vậy cả ba quyết định tất cả cùng ngồi lên lưng lừa rồi đi tiếp.
Khi đi qua một xóm nữa họ nghe thấy mọi người nói với nhau: "Đúng là lũ vô cảm, độc ác chẳng khác thú vật. Ba người ngồi trên lưng con vật nhỏ nhắn thế kia thì nó gẫy lưng mất chứ."
Nghe vậy ba người liền tụt khỏi lưng lừa và đi bên cạnh con vật.
Đến xóm tiếp theo mọi người cảm thấy không thể tin vào tai mình nữa khi nghe thấy người dân ở đây cười nhạo báng: "Nhìn kìa, đúng là lũ ngu. Cả ba lếch thếch đi bộ trong khi con lừa chẳng có gì trên lưng."

Kết luận: người ta sẽ luôn luôn tìm cách chỉ trích bạn, nhạo báng bạn và hoàn toàn không đơn giản để tìm được một người chấp nhận bạn như bạn vốn có.

Cho nên: hãy sống như bạn cảm thấy là đúng đắn và hãy đi đến những miền mà trái tim bạn chỉ lối…
"Cuộc sống như một màn kịch không có phần tập dượt trước. Bởi vậy: Hãy hát ca, nhảy múa và yêu mỗi một giây phút của cuộc đời bạn trước khi vở kịch hạ màn không một tiếng vỗ tay"

Thứ Hai, 12 tháng 1, 2015

“Cần câu, con cá, người ăn xin”

2015/01/img_5233.jpgCâu chuyện kể rằng vào một ngày nọ, ở làng chài có một thanh niên đi câu cá, trên đường về gặp một người ăn xin sắp chết đói. Anh thanh niên thương tình nên bắt trong giỏ cá của mình vừa đi câu về cho người ăn xin một con cá. Người ăn xin đã nướng ăn và thoát được cơn đói. Anh thanh niên về rất vui, gặp anh bạn hàng xóm kể lại câu chuyện mình đã làm được một việc thiện. Anh bạn hàng xóm lắc đầu bảo rằng anh làm như vậy là không chắc đã tốt. “Không chỉ cho cá, cậu nên cho người ăn xin cần câu để ông ta tự mình đi câu kiếm sống. Không tin, ngày mai cậu đi qua sẽ thấy người ăn xin đó vẫn bị cơn đói hành hạ.”- Anh hàng xóm nói.
Ngày hôm sau anh thanh niên rủ anh bạn hàng xóm cùng đi câu. Khi trở về , quả như lời anh hàng xóm nói, hai người gặp lại người ăn xin đang nằm lả bên vệ đường. Anh thanh niên lại cho người ăn xin cá và anh hàng xóm cho người ăn xin cần câu. Cả hai trở về trong tâm trạng vui vẻ vì đã làm được việc thiện. Trên đường về hai người gặp một anh bạn khác cùng xóm. Cả hai hào hứng kể lại câu chuyện trên cho anh hàng xóm này nghe. Anh hàng xóm này lắc đầu nói: “Các cậu làm vậy chưa ổn. Cho người ăn xin cần câu rồi nếu không chỉ cho ông ta cách câu thì ông ta câu thế nào được cá. Ngày mai trở lại các cậu sẽ thấy người ăn xin vẫn bị đói.”
Ngày hôm sau cả ba người cùng đi câu. Khi trở về, quả như lời anh hàng xóm nói, ba người gặp lại người ăn xin đang nằm còng queo, quắp chiếc cần câu lả bên vệ đường. anh thanh niên lại cho người ăn xin cá và anh hàng xóm sửa lại cần câu, anh bạn hàng xóm mới giảng giải tỉ mỉ phương pháp câu cá, từ mắc mồi câu đến phương pháp câu từng loại cá…v.v ..Thế rồi cả ba trở về trong tâm trạng đầy hưng phấn, tin chắc tư nay người ăn xin sẽ không sợ đói nữa. Khi ba người về gặp ông lão ngư trong làng – một người từng trải, đầy kinh nghiệm, người đã gắn bó cả cuộc đời với nghề đi câu, cả ba hào hứng kể lại câu chuyện người ăn xin. Lão ngư ngẫm nghĩ một lát rồi lắc đầu nghi hoặc: “Các cậu đã làm đúng, thế nhưng lão nghĩ chưa đủ. Lão chỉ sợ thiếu một điều có lẽ còn quang trọng hơn. Các cậu chỉ cho người ăn xin công cụ, kỹ năng, phương pháp, tôi tin người ăn xin này vẫn đói!
Các cậu biết tại sao không? Lão ngư hỏi.
Ba thanh niên ngơ ngác, mong lão ngư giải thích giùm.
Lão ngư nói:
– Thứ nhất người ăn xin làm nghề này nhiều năm, nó đã ngấm vào máu của ông ta, và đó là thói quen của ông ta, trong đầu ông không có khái niệm tự đi kiếm miếng cơm manh áo cho mình, mỗi ngày mới đến trong đầu ông ta chỉ có khái niệm xin, xin và xin mà thôi, vì vậy trước tiên các con cần giúp ông ta định hình lại suy nghĩ.
– Thứ hai như các con đã biết không phải cứ thả mồi xuống là đã có cá đôi khi phải kiễn nhẫn câu cả tiếng, cả buổi…có khi cả ngày không được con nào bài học thứ hai ông ta phải học đó là kiên trì.
– Thứ ba có một yếu tố cực kỳ quan trọng , nó lại thích tại sao cả đời ông ta chỉ đi ăn xin, đó chính là niềm tin của ông ta. Trước buổi hôm nay vào vài ngày trước lão có nói chuyện với ông ta một lúc, lão có hỏi một câu rằng: Sức lực của ông vẫn dồi dào như vậy sao không học một nghề gì đó để kiếm sống hoặc có thể đi câu cùng tôi?
Các con có biết ông ta trả lời sao? Ông ta nói: “Ông giỏi tôi không theo ông được, tôi sinh ra đã mang phận ăn xin rồi, cha mẹ tôi ngày trước cũng làm nghề này, số tôi khổ sẵn rồi, tôi không làm được cái gì nên hồn cả!”
Các con nghĩ sao? Cái người ăn xin này thiếu không phải là công cụ, kỹ năng hay phương pháp mà ông ta thiếu thái độ sống đúng đắn!
Cả ba nghi hoặc, chưa thực sự tin lời của lão ngư, nhưng để kiểm tra, ngày hôm sau nữa, ba thanh niên cùng rủ lão ngư đi câu. Không ngờ rằng, trên đường về nhà, cả bốn người gặp người ăn xin ngày nọ trở về với nghề cũ của mình. Ba thanh niên nài nỉ lão ngư chỉ cho người ăn xin thái độ sống đúng. Lão ngư ngần ngại: “Thái độ sống phải đào luyện thường xuyên nhờ sự định hướng, tác động của gia đình, nhà trường và xã hội, không thể ngày một ngày hai mà có được, và tự thân rèn luyện.”…..
Theo UNESCO ba thành tố hợp thành năng lực của con người là: Kiến thức, kỹ năng và thái độ. Hai yếu tố sau thuộc về kỹ năng sống, có vai trò quyết định trong việc hình thành nhân cách, bản lĩnh, tính chuyên nghiệp. Trong đó kiến thức chiếm 4%, kỹ năng chiếm 26 %, thái độ chiếm 70%
Hãy xem vai trò từng yếu tố, có sự đầu tư hợp lý để phát huy tối đa năng lực bản thân để thành công.
Chức Giáo Sư
Posted by Việt Anh

ĐỪNG QUÊN CẢM ƠN!

1. Một vị tổng thống hỏi bà cụ sống 104 tuổi về bí quyết sống lâu. Bà trả lời: một là dí dỏm, hai là học biết cảm ơn. Lấy chồng từ năm 25 tuổi, ngày nào bà cũng nói nhiều nhất là hai chữ "cảm ơn". Bà cảm ơn chồng, cảm ơn bố mẹ, cảm ơn con cái, cảm ơn hàng xóm láng giềng, cảm ơn mọi sự quan tâm săn sóc dành cho bà, cảm ơn từng ngày sống yên lành, ấm cúng và vui vẻ. Mọi lời nói thân thiết của người khác đối với bà, mọi việc làm bình thường nhỏ nhoi dành cho bà, mọi nét mặt tươi cười hỏi thăm bà, bà đều không quên nói hai tiếng "cảm ơn". Mọi người không những không ngán đối với vô số lần cảm ơn hàng ngày của bà, trái lại càng gần gũi thương yêu bà, thường cảm thấy nếu mình không thương yêu bà hơn nữa, sẽ có lỗi với từng lời "cảm ơn" của bà... 80 năm đã trôi qua, hai tiếng "cảm ơn" khiến bà vui vẻ lâu dài, hạnh phúc lâu dài, mạng sống lâu dài, "cảm ơn" có bao nhiêu, tình yêu có bấy nhiêu. Tình yêu có ngần nào, "cảm ơn" có ngần nấy.
2. Một lần đi xe buýt về nhà, trước mắt tôi có một cô bé 7, 8 tuổi, lưng đeo cặp sách, hình như vừa tan học. Khi lên xe em bước không vững suýt nữa ngã. Tôi vội vàng đỡ em một tay. Vừa đứng vững em giơ tay ra hiệu, không biết em định nói gì với mình. Thấy tôi không hiểu em rất bối rối. Ngồi được một bến, tôi sắp sửa xuống xe. Cô bé vội vàng chạy đến nhét vào tay tôi một mẩu giấy. Tôi cứ tưởng có chuyện gì, ai ngờ xuống xe nhìn mẩu giấy, chỉ thấy một dòng chữ xiêu vẹo "cảm ơn, cảm ơn chú!" Thì ra em bị câm điếc. Không hiểu sao trái tim tôi bỗng trào lên một tình cảm nóng bỏng không sao miêu tả nổi.
3. Ở một thành phố nọ, có cậu bé 14, 15 tuổi, vì lấy cắp một quyển sách của một hiệu sách, bị bảo vệ bắt quả tang. Bảo vệ quát mắng khiến cậu vô vùng xấu hổ. Những người khác cũng nhìn cậu với ánh mắt khinh bỉ. Bảo vệ cứ đòi cậu gọi bố mẹ hay thầy giáo nhà trường đến nhận người. Cậu bé sợ co dúm người, nét mặt xám ngoét. Lúc này có một phụ nữ đứng tuổi rẽ đám đông vây xem, xông vào bênh vực cậu bé đang hoảng sợ:
- Đừng đối xử với trẻ em như thế. Tôi là mẹ của cháu!
Dưới con mắt khác thường của đám đông, người phụ nữ nộp tiền phạt cho cậu và dắt cậu ra khỏi hiệu sách, khe khẽ giục:
- Mau về nhà đi con, từ nay trở đi đừng bao giờ lấy trộm sách nữa!
Mấy năm đã trôi qua. Cậu bé luôn luôn nhớ ơn người phụ nữ đứng tuổi không quen biết, luôn luôn hối hận đã không nói trước mặt bà hai tiếng cảm ơn. Nếu không có bà, đường đời cậu có thể sẽ rẽ sang một lối khác. Sau khi thi đậu Đại Học, cậu sinh viên đã thề nhất định tìm ra bà. Nhưng biển người mênh mông biết tìm bà ở đâu? Thế là hàng năm, lợi dụng kỳ nghỉ hè nghỉ đông, ngày nào cậu cũng đến gần hiệu sách chờ nửa tiếng đồng hồ, hy vọng tìm được người phụ nữ đứng tuổi. Việc làm này hết sức mong manh, nhưng mưa gió không cản trở được cậu, cậu vẫn luôn không nao núng. Bởi vì cậu không bao giờ quên khuôn mặt hiền từ của bà. Cứ thế, cậu sinh viên đứng chờ trong hai năm, cuối cùng đã tìm được bà, nói hai tiếng "cảm ơn" ôm ấp trong lòng bấy lâu nay...
4. Có một truyền thuyết kể rằng: Có hai người cùng đi gặp Thượng Đế hỏi lối đi lên Thiên Đường. Thấy hai người đói lả, Thượng Đế cho mỗi người một suất cơm. Một người nhận suất cơm, cảm động lắm, cứ cảm ơn, cảm ơn rối rít. Còn người kia nhận suất ăn, không hề động lòng, cứ làm như cho anh ta mới phải. Về sau, Thượng Đế chỉ cho người nói "cảm ơn" lên Thiên Đường. Còn người kia bị từ chối, đứng ngoài cổng.
Kẻ bị từ chối đứng ngoài cổng không phục:
- Chẳng lẽ chỉ vì tôi quên nói "cảm ơn"?
Thượng Đế trả lời:
- Không phải quên. Không có lòng cảm ơn, không nói ra được lời cảm ơn. Người không biết cảm ơn, không biết yêu người khác, cũng không được người khác yêu.
Anh chàng kia vẫn không phục:
- Vậy nói thiếu hai chữ "cảm ơn" cũng không thể chênh lệch đến thế?
Thượng Đế đáp:
- Biết làm thế nào được, bởi vì lối lên Thiên Đường rải bằng lòng cảm ơn. Cửa lên Thiên Đường chỉ có dùng lòng cảm ơn mới mở được. Còn địa ngục thì khỏi cần.
ST

Thứ Hai, 5 tháng 1, 2015

Văn chương thời @


* Một chàng trai thời cổ đại ra sông tắm bị cá cắn zái, sau này cá sinh ra giống mới gọi là Zái cá (chỉnh chút trong FB của bạn bè).
* Một năm lũ lụt nước thượng nguồn đổ về mang theo nhiều cây gỗ, cá đói gặm gỗ rồi sinh ra cá gỗ.
Mời các bạn sáng tác tiếp.

Chủ Nhật, 4 tháng 1, 2015

Hôm nay 4.1.2015 Hội cựu sinh viên xây dựng tại Tiệp Khắc đã tổ chức gặp mặt định kỳ tại nhà hàng bia Séc - Bohemia, 9 Hoàng Cầu (dù còn thiếu nhiều bạn bè do khách quan không đến được) và quyết định lấy nhà hàng làm cơ sở giao lưu, liên lạc, sinh hoạt trong năm 2015.




*VỎ QUÍT DÀY, CÓ MÓNG TAY NHỌN*

Toa hạng nhất chẳng có mấy hành khách. Pierre Joli chọn cho mình một cupe trống. Hắn hy vọng sẽ được ngồi một mình, không ai quấy rầy trong suốt cuộc hành trình. Thế nhưng khi tàu bắt đầu chuyển bánh thì cửa cupe bật mở và một cô gái tóc vàng lịch sự, tay xách chiếc va-li da, bước vào. Cô ta cố kiễng chân nâng chiếc va-li lên giá để hành lý, tuy nhiên việc đó rõ ràng là quá sức đối với cô. Pierre đứng dậy nhiệt tình giúp cô gái.
- Rất cám ơn! - Cô mỉm cười và trong một thoáng, mắt họ gặp nhau. Ánh mắt của cô gây cho hắn cảm giác rằng cô có ý ve vãn đôi chút. Nhưng nếu quả như vậy thật thì cô đã không gặp may.
Sau một ngày khá nặng nề, hắn đã mệt rã rời và chỉ mong ước một điều duy nhất: Chợp mắt vài tiếng để trước khi tàu đến Lyon có thể lấy lại sức lực và chỉnh đốn tư thế. Hắn hy vọng Virginia sẽ ra tận ga đón. Đã 5 năm trời họ không gặp nhau và trong suốt thời gian đằng đẵng đó, hắn đã buồn nhớ cô biết bao.
Cô gái tóc vàng ngồi xuống, châm thuốc hút và rút từ túi ra một cuốn sách.
Hắn thầm nhận xét rằng cô ta có đôi chân thật đẹp và rõ ràng cô ta cũng rất ý thức được điều đó. Lát sau, hắn cố thu xếp chỗ ngủ sao cho thật thoải mái, đoạn tắt đèn nhỏ đầu giường mình và thiếp đi.
Khi hắn tỉnh dậy, cô gái tóc vàng vẫn ngồi và đang tuyệt vọng lục lọi, tìm kiếm chiếc túi xách của mình.
- Ôi thật kinh khủng, - cô thốt lên, - tôi bị mất ví rồi! Biết làm sao đây? Bây giờ tôi không còn một xu nào hết, mà tôi cần phải có 200 phờ-răng để mua vé máy bay.
Cô gái nhìn vào mắt hắn:
- Anh có thể cho tôi vay 200 phờ-răng được không?
Cô hỏi thẳng thừng, ráo hoảnh cứ như đang hỏi xin vài que diêm vậy. Dù thế nào thì tiền nong trong người Pierre giờ đây cũng chẳng có nhiều nhặn gì. Và tất cả những gì hiện có trong ví hắn, hắn đã phải khó nhọc tích cóp trong suốt 5 năm trời.
- Không, đáng tiếc là không có, - vì thế hắn trả lời.
Cô gái nở một nụ cười quyến rũ:
- Đưa tôi 200 phờ-răng, anh sẽ dễ dàng thoát thân.
Hắn nhìn cô không hiểu:
- Tôi sẽ dễ dàng thoát thân? Cô ngụ ý gì vậy?
- À, đơn giản là tôi muốn nói rằng tôi cần phải kiếm được 200 phờ-răng trước khi tàu chúng ta tới Dijon. Nhưng, có lẽ anh không có đủ 200 phờ-răng.
- Ô không, cô nói gì vậy, - Pierre gật đầu - tất nhiên là tôi có. Nhưng tôi hoàn toàn không biết cô là ai! Thậm chí cô cũng chưa tự giới thiệu. Mà đây là cả một việc...
Thoáng vài giây cô gái ngồi im, không nói lời nào. Sau đó cô hơi cúi người về phía trước, cố nắm bắt ánh mắt của hắn.
- Anh hãy thử tưởng tượng điều gì sẽ xảy ra, nếu như bây giờ tôi bắt đầu gào lên, giật cần hãm “đề phòng sự cố” và kể với trưởng toa rằng anh định cưỡng hiếp tôi. Bởi vì trước đây đã từng có những trường hợp các hành khách đàn ông đi đêm một mình trong cùng cupe với phụ nữ trẻ đã giở những trò như thế. Tất cả những chuyện đó sẽ đưa lại cho anh nhiều điều khó chịu đấy. Nào là cảnh sát đường sắt ư, nào là hỏi cung ư, rồi lại còn các nhà báo đang khao khát những tin giật gân nữa chứ! Để thoát khỏi một vụ bê bối kiểu như thế, tôi nghĩ, anh sẽ không tiếc 200 phờ-răng đâu.
- Tôi nghĩ rằng, với tôi, vở diễn đấy của cô sẽ không thành đâu, cô bạn quý mến ạ, - hắn thờ ơ nói và rít thuốc.
- Anh hãy nghe đây này, - cô gái mỉm cười tự tin, - tôi có cảm tưởng anh chưa tính được rằng tôi hoàn toàn không có ý định đùa đâu nhé. Nếu tôi làm bù đầu tóc lên, xé toạc áo ra, rồi chạy ra hành lang gào ầm lên, thì anh sẽ rất khó thuyết phục những người khác rằng anh không dính dáng gì đến chuyện này cả. Mà như tôi được biết, ở đất nước này, người ta trừng phạt rất nghiêm khắc những ai có những hành vi vô lại đối với phụ nữ!
- Cô quả là đê tiện hết sức...
Cô gái cắt ngang lời hắn:
- Chẳng lẽ không đáng trả 200 phờ-răng để thoát khỏi tất cả những điều khó chịu đó sao! Tôi nhìn thấy anh đeo nhẫn cưới. Vợ anh sẽ nói gì khi cô ấy đọc trên báo rằng chồng cô ấy đã...
- Cô thật là ghê tởm.
Cô gái mỉm cười:
- Ồ không hẳn vậy đâu! Tôi rất hiền lành với anh đấy. Bởi tôi chỉ đòi anh vẻn vẹn có 200 phờ-răng thôi, phải vậy không? Có những trường hợp tôi còn moi được nhiều hơn gấp bội cợ Chẳng hạn 500, 1.000, đôi khi thậm chí còn xoay được vài nghìn ấy chứ! Các chính trị gia với tiếng tăm không mấy trong sạch thường vui lòng “ứng” cho tôi những khoản tiền không nhỏ để phòng ngừa những vụ xì-căng- đan. Tôi thường bao giờ cũng nhắm trước cho mình con mồi. Tôi đánh giá anh khoảng 200 - 300, thậm chí có thể tới 500 phờ-răng, nhưng
tôi chỉ xin anh có 200 thôi.
- Cô thôi đi được rồi đấy! - Pierre đứng dậy chụp lấy va-li của mình và muốn nhanh chóng thoát khỏi cupe.
- Hãy ngồi xuống đấy! - Cô gái ra lệnh và ngay tức khắc quay ra ngáng đường hắn, - hay là để tôi kêu lên bây giờ! Trong chuyện này thì tôi lão luyện lắm. Anh hãy tin rằng tôi rất lành nghề trong công việc của mình!
Pierre quẳng va-li xuống ghế và ngồi phịch xuống. Hắn tin rằng cô ta rất dám thực thi những lời đe dọa đó nếu như hắn mưu toan chống lại cô tạ. Liếc nhìn sang, hắn thấy trên cườm tay cô ta những đồ trang sức đắt tiền. Đó là một bằng chứng hùng hồn cho thấy cô ta không hề cường điệu khi nói rằng cô ta rất lão luyện trong nghề.
Cô gái ngó nhìn đồng hồ đeo tay bằng vàng của mình.
- Còn năm phút nữa chúng ta sẽ tới Dijon, mà tôi thì phải xuống bến đó, - Cô nói bằng một giọng hết sức lạnh lùng sự vụ, - tôi cho anh đúng một phút nữa để quyết định. Phanh hãm phòng sự cố nằm ngay dưới cửa cupe đây. Tôi chỉ cần vài giây là đủ để xé áo, vò tóc mình, cào mặt anh và kêu cứu. Tôi có thể gào chói tai đến mức...
- Còn tôi thì sẽ lập tức kể với mọi người sự việc trên thực tế ra sao và cô là kẻ lừa bịp thế nào. Cô đừng tưởng rằng...
Cô gái phì cười khinh bỉ:
- Những kẻ cưỡng dâm bao giờ chẳng nặn ra những điều thanh minh ngu xuẩn, nhưng ai mà tin chúng được. Nhất là trong những trường hợp nghiêm trọng như thế này!
Pierre nhổm dậy, dụi đầu thuốc lá vào chiếc gạt tàn và sau vài giây lưỡng lự tiến đến trước mặt cô gái. Cô ta vẫn đứng chắn ngang cửa, một tay nắm lấy cổ chiếc áo sơ mi trắng của mình để sẵn sàng xé toạc nó trong chớp mắt. Những móng tay nhọn hoắt sơn đỏ của cô ta, rõ ràng chỉ cần vài giây là đủ để làm biến dạng khuôn mặt hắn - để “tự vệ” mà.
- Thôi được, - hắn nói, đồng thời nhún vai khuất phục, rút từ ví ra mấy tờ giấy bạc, - nhưng để bù lại khoản này tôi đề nghị phải trả lại tôi lãi suất bằng hiện vật.
- Bằng hiện vật? Thế nghĩa là thế nào?
- Tôi đề nghị cho phép tôi hôn cô, để sau này còn có thể vỗ ngực khoe khoang rằng đã được hôn một nữ quái tống tiền trâng tráo nhất thế giới! Cô sẽ nhận 200 phờ-răng, còn tôi thì được cái hôn. Như vậy theo tôi, có lẽ công bằng hơn. Cô thấy thế nào, hay là cô có ý kiến khác?
Cô gái tóc vàng thoáng chút lưỡng lự. Sau đó cô chụp lấy mấy tờ giấy bạc, còn hắn thì kéo cô về phía mình, ôm hôn say đắm. Đó là một chiếc hôn rất dài.
- Thôi đủ rồi, - cô gái thốt lên rồi quẫy ra.
Đúng lúc đó đoàn tàu dừng lại. Cô gái lôi va-li của mình khỏi giá và bước ra. Pierre đứng ở cửa cupe dõi theo bước chân cô dọc hành lang cho đến khi cô bước ra khỏi toa tàu. Đoạn, hắn trở lại, ngồi xuống chỗ của mình, châm một điếu thuốc mới và rút ra một tờ báo. Đã vài phút trôi qua, đoàn tàu lại chuyển mình đi về hướng Lyon.
- Cô nhóc thật ranh ma, quỷ quyệt, - hắn lẩm bẩm không giấu vẻ khâm phục, -nhưng thật không may cho cô ta là đã gặp phải mình.
Nói đoạn hắn đút chiếc đồng hồ và chiếc xuyến vàng của cô ta vào túi áo.
Lật qua mấy trang báo, hắn cẩn thận cắt ra một mẩu tin, trong đó có nói rằng ngày hôm nay, sau khi hết hạn 5 năm tù, trùm móc túi Pierre Joli vừa được phóng thích.

Thứ Bảy, 3 tháng 1, 2015

20 điều tuyệt vời về cơ thể người

Các bộ phận cơ thể người có cấu tạo và khả năng tuyệt vời mà không phải ai cũng biết. 
670px-Donate-Your-Body-to-Scie-8083-6040
Cơ thể con người chứa đựng nhiều điều bí ẩn. Ảnh minh họa: wikihow
1. Axít tiêu hóa của dạ dày đủ mạnh để hòa tan kẽm. Tuy nhiên, các tế bào trong lớp niêm mạc dạ dày thay mới rất nhanh chóng, khiến axít không đủ thời gian hòa tan chúng.
2. Phổi chứa hơn 300.000 triệu mao mạch (mạch máu nhỏ). Nếu được nối lại với nhau từ đầu tới cuối, chúng sẽ có độ dài 2.400 km.
3. Tinh hoàn một người đàn ông sản xuất 10 triệu tế bào tinh trùng mới mỗi ngày, đủ để tạo ra dân số cả thế giới chỉ trong vòng 6 tháng.
4. Xương con người mạnh mẽ như đá hoa cương khi chống đỡ sức nặng. Một khối xương cỡ bằng bao diêm có thể chống đỡ vật thể nặng 9 tấn (tức gấp 4 lần khả năng một khối bê tông cùng kích cỡ có thể chống chịu).
5. Móng tay và móng chân phát triển từ gốc đến ngọn trong 6 tháng.
6. Cơ quan lớn nhất trên cơ thể người là da. Một người đàn ông trưởng thành có diện tích da khoảng 1,9 m2. Trong cuộc đời mỗi người, da liên tục bong đi khoảng 18 kg.
7. Khi ngủ, con người có thể tăng chiều cao khoảng 8 mm. Ngày hôm sau, chiều cao sẽ quay trở lại như trước. Các nhà khoa học lý giải rằng, đĩa sụn bị nén chặt giống như miếng bọt biển do lực hấp dẫn khi con người đứng hoặc ngồi.
8. Trung bình, một người phương Tây ăn 50 tấn thực phẩm và uống 50.000 lít chất lỏng trong suốt cuộc đời.
9. Mỗi quả thận người có một triệu bộ lọc riêng biệt. Nó lọc trung bình khoảng 1,3 lít máu mỗi phút và thải 4 lít nước tiểu hàng ngày.
10. Các cơ tập trung ở mắt di chuyển khoảng 100.000 lần trong một ngày, tương đương với việc cơ bắp ở chân đi bộ 80 km mỗi ngày.
11. Trong 30 phút, cơ thể trung bình tạo ra đủ lượng nhiệt đun sôi 1,9 lít nước.
12. Tế bào máu người đơn lẻ chỉ mất khoảng 60 giây để thực hiện một vòng hoàn chỉnh trong cơ thể người.
13. Con người về cơ bản là những sinh vật trực quan. Đôi mắt nhận gần 90% tất cả lượng thông tin con người tiếp nhận được từ môi trường xung quanh. 
14. Buồng trứng phụ nữ chứa gần nửa triệu tế bào trứng, nhưng chỉ khoảng 400 tế bào có cơ hội tạo ra một cuộc sống mới. 
15. Tương tự vân tay, mỗi người đều có một dấu vân lưỡi duy nhất.
woman-smelling-food-638x425-9495-1419823
Khứu giác con người có thể ghi nhớ hàng chục nghìn mùi hương. Ảnh minh họa:blog.doctoroz
16. Người trưởng thành có ít xương hơn một em bé. Khi chào đời, con người có 350 chiếc xương, nhưng chúng nối lại với nhau trong quá trình phát triển nên chỉ còn 206 chiếc xương sau này.
17. Dù khứu giác chúng ta không nhạy như thú săn mồi, nó có thể ghi nhớ đến 50.000 mùi hương khác nhau.
18. Ruột non dài gấp bốn lần chiều cao trung bình của một người trưởng thành. Nếu không được xếp gọn gàng trong khoang bụng, chúng sẽ trở nên khá lộn xộn.
19. Trên mỗi 6,45 cm2, da chứa khoảng 32 triệu vi khuẩn. Tuy nhiên, hầu hết trong số chúng đều vô hại.
20. Trong suốt cuộc đời, một người trung bình tạo ra 25.000 lít nước bọt, đủ để lấp đầy hai hồ bơi.

Thứ Sáu, 2 tháng 1, 2015

Một câu ngạn ngữ cho năm mới 2015

"Đừng yêu cô gái đẹp nhất thế giới, hãy yêu cô gái làm thế giới của bạn trở nên đẹp nhất."
Bây giờ các bạn hãy chọn đi:




VÀ để câu chuyện kết thúc có hậu vui vẻ trong năm mới:
Trong giờ sinh vật, cô giáo hỏi học sinh: 
- Tại sao con cá thờn bơn lại mỏng dẹt vậy? 
Vova giơ tay: 
- Thưa cô vì nó bị con cá voi hiếp ạ! Cá voi to nên cá thờn bơn bị dẹt lại ạ! 
Cô giáo không kìm chế nổi:
- Biến khỏi lớp học, và nếu không có phụ huynh thì đừng có quay lại lớp. Chúng ta tiếp tục buổi học. Thế còn ai biết, tại sao mắt của con tôm lại to và lồi ra thế không?
Vova đã ra tới cửa:
- Đơn giản là con tôm cũng có mặt ở cạnh đó và trông thấy tất cả. 



BẠN GÁI
Sau khi qua đêm với một cô nàng xinh đẹp mới quen, chàng trai đột nhiên thèm thuốc. 
- Em có bao diêm nào không? 
- Ở trong ngăn kéo ấy. 
Sau một hồi lục lọi, anh ta thấy bức ảnh một anh chàng đầy râu ria trong ngăn kéo. 
- Đây là chồng em hả?
- Không, điên à!
- Thế là bạn trai cũ phải không?
- Không đâu!
- Ồ, thế rút cục là ai đấy?
- Em đấy, trước khi em qua Thái phẫu thuật! - Cô gái thản nhiên trả lời.


CHUYỆN DÀNH RIÊNG CHO ĐÀN ÔNG   
Ông chồng đọc xong quyển sách "Người chủ gia đình" cảm thấy hào khí ngút trời. Ông ta xồng xộc vào nhà, tiến đến trước mắt vợ, chỉ tay vào mặt cô và ưỡn ngực cất giọng sang sảng:
- Từ giờ trở đi, tôi muốn cô biết rằng tôi là người chủ của gia đình này và mỗi lời tôi nói ra đều là mệnh lệnh. Tôi muốn cô nấu cho tôi một bữa thật ngon tối nay. Khi tôi ăn xong, món tráng miệng phải được lập tức mang ra. Rồi kế đó, cô phải mở vòi nước vào bồn tắm để tôi thư giãn. Và, khi tôi tắm xong, thử đoán coi ai sẽ là người mặc đồ và chải tóc cho tôi?
Người vợ nhướng lông mày:
- Người liệm xác, phải không?

(Chắc hết tinh tướng    )